Nụ hôn còn mang theo men rượu này không đơn thuần chỉ là khiến trái tim anh gợn sóng mà còn lưu lại cho Bùi Tư Vi đang ngồi tại ghế lô mất hồn mất vía.
Bùi Tư Vi dùng sức lấy mu bàn tay lau đi tàn dư của độ ấm còn lưu lại trên môi cô.
Người đàn ông này thật sự điên rồi.
Hai người họ lại không phải chàng trai cô gái ngây thơ ở độ tuổi mười mấy nên cơ bản sẽ không tồn tại cái gọi là tình huống nai con chạy loạn khi nụ hôn đầu tiên bị cướp đoạt.
Đối với cặp vợ chồng này tuy rằng bên ngoài bất hoà bên trong cũng bất hoà nhưng họ lại không ở riêng hay ngủ riêng giường, trong lòng đã quyết định coi đối phương như không khí.
Không biết là bắt đầu từ bao giờ, cảm giác tồn tại của bạn cùng phòng trong không khí lại càng ngày càng tăng.
Mới vừa tiếp nhận nụ hôn không rõ ý vị kia, khi trở lên xe lại nhìn không vừa mắt đối phương.
Do lo sợ dư quang của ánh mắt đều quét hết lên người bên cạnh nên hai người mỗi người đều dựa vào cửa xe phía bên mình, phát ngốc mà nhìn chằm chằm đèn neon ngoài cửa sổ.
Tài xế sớm đã hình thành thói quen với loại tình huống này nên thấy nhiều không trách.
Khi xe chạy được nửa đường, đột nhiên tài xế mắc tiểu, ngừng xe ở ven đường, xuống xe đi tìm nhà vệ sinh công cộng, lập tức không khí trong xe càng xấu hổ hơn so với lúc nãy.
Bùi Tư Vi nghĩ thầm tài xế này đi WC cũng quá lâu đi.
Cô muốn xuống xe để hít thở không khí, mùi rượu trên người Sùng Chính Nhã thật sự quá nặng.
Tay vừa mới chạm lên cửa xe, rốt cuộc người đàn ông bên cạnh mở miệng lạnh lùng: "Cô đi đâu?"
"Không đi đâu cả, tôi xuống xe hít thở không khí."
Người đàn ông ha hả: "Trên xe không có không khí à?"
Bùi Tư Vi cảm thấy hôm nay Sùng Chính Nhã quả thực là một người ngang ngược trên đời, thật xin lỗi quốc tịch của anh ta nếu như anh ta không bị xã hội chủ nghĩa đánh cho một trận.
"Người anh toàn mùi rượu," giọng nói của cô không tốt lắm, "Ai muốn ngồi cùng với anh."
Sùng Chính Nhã ngoài cười nhưng trong không cười: "Lúc này với vừa hôn môi, sao không thấy cô ghét bỏ người tôi có mùi rượu?"
Bùi Tư Vi chán nản: "Đó mà gọi là hôn môi à? Đó gọi là anh cưỡng hôn tôi!"
"Được, là tôi cưỡng hôn cô," đuôi lông mày của Sùng Chính Nhã khẽ nhếch, giọng nói lười biếng, "Vậy thì cô đỏ mặt làm cái gì? Cô, người phụ nữ này, ý chí của cô thật không vững chắc một chút nào."
Bùi Tư Vi chột dạ giơ tay che lại hai bên gương mặt, mạnh miệng nói: "Đây là má hồng."
Sùng Chính Nhã giả vờ hiểu: "À……"
Giọng điệu này thật sự rất rẻ rúng.
Bùi Tư Vi dùng tay chỉ chóp mũi anh ta lên án: "Anh chưa được tôi đồng ý đã cưỡng hôn tôi, anh như vậy là quấy rối, Sùng Chính Nhã anh là đồ lưu manh!"
Sùng Chính Nhã ôm ngực, vẻ mặt ngả ngớn, giọng nói có chút lạnh nhạt: "Tôi quấy rối sao?
Bùi Tư Vi, cô mỗi ngày ngâm mình trong nhà chứa nhóm trai bao, những thằng đàn ông đó động tay động chân với cô, bọn họ không phải cũng gọi là quấy rối chứ?"
"Chưa được đồng ý, anh nên hiểu rõ ràng điều kiện mà tôi đã nói."
"Vậy làm phiền cô cũng hiểu rõ ràng mối quan hệ của chúng ta," Sùng Chính Nhã chỉ vào cô, lại chỉ chỉ chính mình, sắc mặt không gợn sóng, "Cô là vợ của tôi, đừng nói là hôn cô, cho dù là tôi muốn cô, cùng không gọi là quấy rối."
Bùi Tư Vi bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Hiện tại từ đầu đến chân cô dường như mất hết sức lực, tim đập càng lúc càng nhanh cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!