"Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng" là một thành ngữ TQ ám chỉ Một lần bị tổn thương sẽ để lại ám ảnh lâu dài, khiến người ta trở nên e dè, cảnh giác thái quá, thậm chí sợ hãi những thứ tương tự.Cho đến khi màn đêm đen kịt dần dần hé lộ ánh sáng, tôi mới miễn cưỡng ngủ thiếp đi.
Tuy nhiên, giấc ngủ này rất chập chờn.
Nhờ phát hiện kinh thiên động địa tối nay, đêm nay tôi không còn mơ thấy Tần Chí Dũng nữa. Thay vào đó là một cơn ác mộng khác đã đeo bám tôi nhiều năm.
Năm đó là học kỳ hai lớp mười, tôi trải qua kỳ phân chia ban theo khối tự nhiên và xã hội, đến lớp tự nhiên. Lúc đó tôi không chịu nổi bạo lực gia đình của Tần Chí Dũng, định chuyển từ học sinh bán trú sang nội trú, việc này cần chữ ký của giáo viên chủ nhiệm, vì vậy, sau giờ học một hôm, tôi đã đến văn phòng của giáo viên chủ nhiệm.
Giáo viên chủ nhiệm mới tên là Chu Đôn Hành, dạy toán, là một giáo viên mới đến Túc Thủy dạy học tình nguyện năm ngoái, người rất nho nhã. Học sinh đôi khi cũng buôn chuyện với nhau, nói điều kiện của thầy Chu tốt như vậy, gần ba mươi tuổi rồi mà vẫn độc thân, có chút không hợp lý.
Buổi chiều tối, tôi đi đến cửa văn phòng của tổ Toán, thấy chỗ thầy Chu không có ai, nhưng cặp của thầy ấy vẫn để trên bàn, rõ ràng là vẫn chưa rời khỏi trường. Giáo viên của một lớp khác bên cạnh nhận ra tôi, chủ động trò chuyện với tôi: "Em là Tần Lý phải không? Học sinh đứng nhất toàn khối trong kỳ thi tháng trước. Thầy còn xem bảng điểm và bài thi của em nữa đấy, 690 điểm, giỏi thật."
Tôi hơi ngại ngùng khi được khen, ngoan ngoãn chào hỏi: "Em chào thầy ạ."
"Thầy ơi, thầy có biết thầy Chu đi đâu không ạ? Em muốn tìm thầy ấy ký tên." Tôi thuận miệng hỏi.
"Thầy Chu à, vừa nãy còn thấy thầy ấy ở bên nhà ăn mà."
"Vâng, em cảm ơn thầy."
Tôi cảm ơn thầy giáo, định đến nhà ăn xem sao. Cho dù không tìm thấy Chu Đôn Hành, thì cũng vừa hay ăn bữa tối.
Trời dần dần tối sầm lại, tôi bước vào nhà ăn, thấy các quầy bán cơm đã đóng cửa, chỉ còn vài người đang quét dọn, không thấy bóng dáng thầy Chu đâu.
Trường cấp ba Túc Thủy diện tích chỉ bằng bàn tay, đi hết cả trường cũng không cần đến năm phút. Bên cạnh nhà ăn là một khu rừng nhỏ, bên trong có một phòng dụng cụ, dùng để chất một số đồ linh tinh.
Ngày thường hiếm khi có ai đặt chân đến đây, cửa phòng dụng cụ đã cũ, khóa cửa không chắc chắn, một cơn gió đêm thổi qua, nhẹ nhàng đẩy cửa hé ra một khe hở.
Tôi đứng sau một cái cây, nhìn vào bên trong qua khe cửa, lại nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời này tôi cũng không thể nào quên.
Chu Đôn Hành đè một nam sinh xuống đất, khóa quần bung ra, phần dưới cơ thể không ngừng chuyển động.
Tôi không nhìn rõ mặt người kia, chỉ nghe thấy tiếng khóc lóc đứt quãng của đối phương, giọng khàn đặc, rõ ràng là đã chống cự giãy giụa từ rất lâu.
Chu Đôn Hành bịt chặt miệng nam sinh, khiến đối phương không thể phát ra tiếng.
Tiếng khóc lại biến thành tiếng nức thầm.
Tôi vịn vào thân cây, cảm thấy muốn nôn, nhưng vì tối không ăn gì nên không nôn ra được thứ gì, chỉ có thể nôn khan dữ dội.
Trong lúc hoảng loạn, tôi cũng không biết mình lấy đâu ra can đảm, nhặt một viên đá nhỏ dưới chân, ném về phía cánh cửa.
Viên đá trúng đích.
Viên đá nhỏ va vào tấm cửa, phát ra tiếng "cạch", âm thanh đặc biệt rõ ràng trong màn đêm hoang vắng.
Chu Đôn Hành lập tức cảnh giác ngẩng đầu, "Ai ở đó?!"
Tôi thấy Chu Đôn Hành kéo quần lên, dường như muốn lập tức ra ngoài xem xét sự khác thường bên ngoài. Thấy tình hình không ổn, tôi vội vàng chạy mất dép trước khi bị Chu Đôn Hành phát hiện.
Mặc dù hôm đó tôi đã toàn thân rút lui an toàn, nhưng hình ảnh đó vẫn in sâu trong tâm trí tôi.
Bản năng thú tính lấn át nhân tính, biến kẻ đạo đức giả thành một con chó hoang chỉ biết đ. ộng d. ục.
Ngày hôm sau, Chu Đôn Hành gọi tôi đến văn phòng của ông ta, "Tần Lý, nghe thầy Tiết nói hôm qua em tìm thầy, có chuyện gì vậy?"
Chỉ sau một ngày, tam quan của tôi đã thay đổi long trời lở đất. Tôi cũng hoàn toàn từ bỏ ý định ở nội trú
- tôi thà bị Tần Chí Dũng đánh chết ở nhà, còn hơn phải ở lại trường thêm một giây nào nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!