Phương Ứng Trác thấy tôi mãi không lên tiếng, cũng bước xuống giường, hơi nghi hoặc hỏi tôi: "Ngoài cửa là ai vậy?"
Mặc dù không hề chuẩn bị tâm lý, tôi đành phải thành thật trả lời: "Là mẹ anh, Phó Diêu."
Ngoài cửa trừ Phó Diêu ra, hai bên trái phải bà còn có hai vệ sĩ mặc vest đen, Phó Diêu cũng mặc một bộ đồ đen, là một chiếc váy liền thân màu đen ôm sát.
Nghe vậy, sắc mặt Phương Ứng Trác thay đổi, biểu cảm không khác gì tôi lúc nãy. Hắn cau mày, giọng nói có chút bồn chồn rõ ràng: "Bà ấy đến đây làm gì..."
Dù sao, đây cũng không phải bất kỳ căn nhà nào của nhà họ Phương, chỉ là căn hộ cho thuê mà một mình tôi ở.
Tối qua chúng tôi mới chính thức ở bên nhau, bây giờ vừa mở mắt ra đã thấy người phụ nữ thủ đoạn tàn nhẫn này, thật khó mà không có một dự cảm chẳng lành.
Tại sao Phó Diêu lại tìm đến đây? Bà ta muốn làm gì?
Phó Diêu lại gõ cửa ba tiếng, thấy vậy, tôi nói vọng ra ngoài: "Chờ một chút."
Tôi và Phương Ứng Trác thay quần áo, ăn mặc chỉnh tề, tôi mới mở cửa.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp nữ minh tinh ngoài đời thực, quả thật là một gương mặt khiến người ta khó quên. Cộng thêm việc chăm sóc bảo dưỡng kỹ lưỡng, Phó Diêu không hề lộ tuổi, chỉ nhìn bề ngoài, không ai nghĩ bà đã gần năm mươi tuổi, trông chỉ ngoài ba mươi, đi cùng Phương Ứng Trác, người khác e rằng sẽ tưởng họ là chị em.
Phương Ứng Trác quả thật rất giống mẹ mình. Ánh mắt tôi đảo qua lại giữa hai gương mặt vô cùng giống nhau, mặc dù ngũ quan và khuôn mặt gần như giống hệt, nhưng một người thì diễm lệ tột cùng, một người lại thanh lãnh thoát tục.
Tuy nhiên, gu thẩm mỹ của tôi tất nhiên mang màu sắc chủ quan cá nhân, trong mắt tôi, Phương Ứng Trác dĩ nhiên là người đẹp nhất trên đời này.
"Mẹ đến đây có việc gì?" Phương Ứng Trác lạnh nhạt, tiện tay vuốt tóc, tôi đúng lúc đưa cho hắn một chiếc dây buộc tóc nhỏ, Phương Ứng Trác liền buộc tóc đuôi ngựa thấp một cách đơn giản.
Phó Diêu bước hai bước về phía trước, đi vào trong nhà, sau đó đóng cửa lại. Bà nói: "Nói chuyện ở ngoài không tiện."
Hành động thân mật của tôi và Phương Ứng Trác vừa rồi đã bị Phó Diêu nhìn thấy, tôi nghĩ, bà ta chắc không khó để đoán ra, đứa con trai mà bà ta nghiêm khắc dạy dỗ từ nhỏ cuối cùng vẫn rơi vào tay tôi.
Ánh mắt Phó Diêu lướt qua tôi một cái, sau đó lại dừng trên người Phương Ứng Trác: "Thật không ngờ, cuối cùng hai đứa vẫn ở bên nhau."
Phương Ứng Trác nói: "Và sẽ không bao giờ chia tay nữa."
"Phương Ứng Trác, con thấy đáng sao?" Phó Diêu hỏi Phương Ứng Trác, dùng ánh mắt dò xét nhìn hắn từ trên xuống dưới, "Mẹ đã trải sẵn cho con một con đường mà ai cũng ngưỡng mộ, con lại dễ dàng từ bỏ như vậy?"
"Con cho rằng chúng ta không cần thiết phải thảo luận vấn đề này." Phương Ứng Trác không muốn tiếp tục nói về chủ đề này, "Suy nghĩ của con và mẹ chưa bao giờ giống nhau."
Tôi không nhịn được khịt mũi với Phó Diêu: "Con trai bà bị bà dạy dỗ thành ra như vậy, không đi vào con đường lầm lạc đã là may mắn lắm rồi."
Không biết dạy thì để tôi dạy.
Phó Diêu dường như không ngờ một người ngoài như tôi lại đột nhiên xen vào, trên mặt thoáng hiện vẻ tức giận, nhưng lại bị bà ta kìm nén xuống.
"Hôm nay mẹ đến đây, chỉ muốn nói với con một chuyện," giọng Phó Diêu vẫn bình tĩnh, nhưng sắc mặt lại nhuốm chút mệt mỏi, "Bố con ở bệnh viện vừa được cấp giấy báo bệnh tình nguy kịch, bây giờ con qua gặp ông ấy lần cuối đi."
Nghe vậy, tôi không khỏi kinh ngạc
- tuy rằng tôi biết được qua nhật ký của Phương Ứng Trác, tình trạng sức khỏe của bố hắn luôn không được khả quan, chỉ là chưa từng nói với Phương Ứng Trác, sau đó Phương Ứng Trác công khai xu hướng t. ình d. ục, bố hắn bị kích động, bệnh tình lại càng thêm nặng.
Khi Phương Ứng Trác nghe thấy điều này, trên mặt không hề có chút vui buồn, dường như chỉ đang nghe câu chuyện của một người xa lạ. Thật ra tôi có thể hiểu hắn, không phải ai cũng dành tình cảm sâu đậm cho người thân, giống như năm đó khi Tần Chí Dũng gặp tai nạn xe rơi xuống vực, tôi chỉ hận không phải mình là người đã đâm chết ông ta.
Tuy nhiên, Phương Ứng Trác không từ chối, hắn gật đầu, nói: "Được."
Thấy Phương Ứng Trác sắp đi theo Phó Diêu, tôi lập tức bước lên trước, nắm lấy cánh tay Phương Ứng Trác, cũng đi theo: "Em không yên tâm để anh đi theo bà ta như vậy, em đi cùng, sẽ không vào bệnh viện."
Xuống dưới lầu chung cư, tôi cũng không cho Phương Ứng Trác lên xe của Phó Diêu, ai dám đảm bảo người phụ nữ đó sẽ không làm ra chuyện gì mất kiểm soát. Tôi bảo Phương Ứng Trác đi lái chiếc Bentley Bentayga đậu dưới lầu chung cư, sau đó, tôi ngồi vào ghế phụ lái.
Chiếc Bentley Bentayga bám sát chiếc xe đen phía trước, cuối cùng dừng lại ở bãi đậu xe của một bệnh viện. Tôi nói với Phương Ứng Trác, anh đi đi, em đợi anh ở đây. Sau khi Phương Ứng Trác xuống xe, tôi nhìn hắn đi theo Phó Diêu và hai vệ sĩ rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!