Tên đầu trọc và hai tên còn lại hành động rất dứt khoát, một tên giữ chặt tôi, hai tên còn lại một trái một phải, bẻ gãy mấy ngón tay của tôi.
Vãi tiếng "rắc" giòn tan đồng thời vang lên bên tai.
Có lẽ vì từ nhỏ đã quen chịu khổ, lại thêm việc bị Tần Chí Dũng đánh nhiều, nên khả năng chịu đau của tôi rất cao. Nhưng khi cơn đau như dự đoán ập đến, tôi gần như ngất đi.
Nếu không phải vì mấy tên này lại nhét giẻ vào miệng tôi, tôi nhất định sẽ gào lên theo bản năng.
Từ khi bị bắt cóc đến khi bị bẻ gãy ngón tay, tất cả diễn ra quá nhanh, giống như ông trời không thể nhìn tôi sống yên ổn, bất ngờ tát tôi một cái, để lại những dấu tay rõ ràng.
Còn tôi giống như một người chết đuối, khao khát ngoi lên mặt nước để thở, lại bị một lực lượng không thể cưỡng lại ấn mạnh xuống nước, không thấy một tia hy vọng nào.
Đầu tôi rũ xuống, cơ thể co giật run rẩy không kiểm soát vì đau đớn, những giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu lăn dài trên trán, rơi xuống đất, loang ra thành một mảng nước.
…
"Cậu ổn chứ?"
Tôi mơ hồ nghe thấy có người nói như vậy.
Tôi như bị bóng đè, muốn mở mắt, muốn ngồi dậy, nhưng tinh thần và thể xác lại không nghe theo sự điều khiển của mình, cả người như bị đóng đinh trên giường.
Tôi cứ ngỡ mình vẫn đang mơ, cứ ngỡ người nói chuyện là Dư Hồng Lăng. Sau khi bị thương ngày hôm đó trở về thị trấn Túc Thủy, chính chị ấy đã đưa tôi đến bệnh viện huyện, trả tiền thuốc men cho tôi.
Chuyện như vậy xảy ra, bố mẹ ruột của tôi không một ai hay biết, chỉ có chị Hồng rơi nước mắt vì tôi. Người đối xử tốt với tôi nhất, lại không phải người thân ruột thịt, nhưng từ ngày đó, tôi đã quyết định coi chị ấy như người thân.
Nhưng giọng nói vang lên bên tai không phải giọng của chị Hồng, người nói rõ ràng là đàn ông…
Giây tiếp theo, tôi cảm thấy có người nhẹ nhàng lay vai tôi, giọng nói đó lại vang lên: "Tỉnh dậy đi... cậu ổn chứ?"
Lần này, cuối cùng tôi cũng mở mắt ra.
Kể từ sau khi chuyện đó xảy ra, tôi thường xuyên gặp ác mộng như vậy. Mỗi lần tỉnh dậy, đều không ngoại lệ toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, thấm ướt cả quần áo và chăn màn.
Tôi lúc này mới nhận ra, người vừa nói chuyện là Phương Ứng Trác.
Phương Ứng Trác đứng bên giường, vẻ mặt lộ ra chút lo lắng. Hắn đưa tay ra, dường như muốn chạm vào trán tôi để xem tôi có bị cảm sốt không.
Tôi lại giống như bị điện giật, cơ thể phản ứng nhanh hơn cả não, né tránh tay hắn, "Đừng chạm vào tôi."
Tôi bật dậy khỏi giường, thần trí dần dần tỉnh táo, chợt nhìn vào mắt Phương Ứng Trác, buột miệng hỏi: "Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?"
Giọng nói vừa ngủ dậy khàn khàn, như thể dây thanh quản bị dao cứa qua, vô cùng khó nghe.
"Ngày 25 tháng 8 năm 2019."
Tôi im lặng vài giây, trong lòng có chút thất vọng.
Mỗi khi giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng giống nhau, tôi luôn xác nhận thời gian ngay lập tức, tôi ôm ảo tưởng viển vông, hy vọng những gì đã trải qua trong mười tám năm đầu đời chỉ là một giấc mơ.
Nhưng ảo tưởng vẫn chỉ là ảo tưởng, giờ đã ba tháng kể từ cuối tháng Năm, vết thương trên tay cũng đã lành gần hết, nhưng tôi lại bị kẹt ở thị trấn Túc Thủy này.
Ngày 7 tháng 6, tôi có mặt tại phòng thi đại học, ngón tay bị gãy được bó bột, không chỉ hoàn toàn không thể gập lại, mà chỉ cần cử động nhẹ cũng cảm thấy đau nhói, là kiểu đau đớn đến nghiến răng nghiến lợi cũng không thể chịu đựng được.
Trong bốn buổi thi của hai ngày này, điều duy nhất tôi có thể làm là dán nhãn dán mà giám thị phát lên bài thi, việc cầm bút làm bài hoàn toàn là điều xa xỉ.
Khi hoàn toàn tỉnh táo, tôi sẽ cố gắng tránh nghĩ về những chuyện này, duy trì vẻ ngoài thờ ơ.
Nhưng cứ đến đêm khuya, Chu Công lại cố tình trêu chọc tôi, không để tôi yên ổn, hết lần này đến lần khác nhắc nhở tôi, muốn quên cũng không quên được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!