Nhìn thấy Triệu Khánh cầm dao trong tay, tôi giật mình, nhanh chóng suy đoán chuyện gì đang xảy ra, nhưng không lập tức xông lên.
Dựa vào sự hiểu biết của tôi về tên khốn Triệu Khánh này, hắn ta có gan làm càn nhưng không có lá gan lớn, chưa chắc dám đâm người giữa đường, hắn ta bây giờ ở đây làm bộ làm tịch, chẳng qua là lầm tưởng Phương Ứng Trác là bạn tôi, muốn cho Phương Ứng Trác một bài học, cũng là để chọc tức tôi.
Nếu thực sự là như vậy, thì Triệu Khánh không chỉ đoán sai, mà còn sai hoàn toàn. Quan hệ giữa tôi và Phương Ứng Trác không thể nói là tốt hay xấu, gần như là không có quan hệ.
Hơn nữa, tôi còn cầu mong cho Phương Ứng Trác ngây thơ đơn thuần kia được một bài học ở Túc Thủy này.
Nhưng cũng không chắc Triệu Khánh có nổi máu côn đồ trong đêm tối gió lớn này, làm ra chuyện dại dột hay không.
Vậy thì khó xử rồi, Phương Ứng Trác là khách trọ, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, cuối cùng người phiền phức vẫn là tôi.
Vì vậy, tôi ngồi xổm xuống, lặng lẽ tìm kiếm xung quanh, định nhặt một cục gạch cho chắc tay. Không ngờ lại tìm được dụng cụ thật
- tôi sờ thấy một chai bia rỗng.
Tôi nắm lấy phần cổ chai, đập phần đáy chai vào đá, biến chai bia trong tay thành hung khí giống như con dao.
Nhìn mảnh thủy tinh sắc nhọn không đều ở phần vỡ, tôi dùng ngón tay miết nhẹ lên trên, lập tức để lại một vết máu rõ ràng.
Được, đủ sắc bén.
Tôi tiếp tục ẩn mình trong bụi cây quan sát tình hình, thấy Triệu Khánh và mấy tên côn đồ khác đang tiến đến gần Phương Ứng Trác. Mấy tên đó lại nói thêm vài câu, sau đó Phương Ứng Trác lấy ví ra khỏi ba lô, rút ra vài tờ tiền đỏ chót, đang định đưa cho Triệu Khánh.
Hóa ra Triệu Khánh đang tống tiền Phương Ứng Trác.
Tôi ước lượng độ dày của xấp tiền đó, ít nhất cũng phải bốn chữ số.
Chậc, tôi không khỏi lắc đầu, Phương Ứng Trác cũng dễ nói chuyện quá nhỉ, người ta đòi tiền là đưa?
Cũng đúng, dù sao Phương Ứng Trác cũng có mẹ là ngôi sao nổi tiếng, số tiền này đối với hắn có lẽ còn chưa đủ cho một bữa ăn.
Nhưng chuyện tống tiền này có một lần sẽ có lần hai, Triệu Khánh vất vả lắm mới gặp được miếng thịt béo bở như vậy, những ngày tháng ở Túc Thủy của Phương Ứng Trác đừng hòng được yên ổn.
Phương Ứng Trác ở nhà tôi, hắn không yên ổn, nhà tôi cũng chắc chắn sẽ gà bay chó sủa.
Vừa hay chuyện của tôi và Triệu Khánh cũng nên chấm dứt hoàn toàn, sau này nước sông không phạm nước giếng, đừng cứ như con ruồi vo ve trước mặt tôi nữa.
Trong bóng tối, tôi lạnh lùng cử động các ngón tay
- rất tốt, gần đây hồi phục khá tốt, độ linh hoạt gần như không khác gì trước đây. Lại vận động gân cốt đang cứng đờ tê dại, nhân lúc Triệu Khánh chưa lên xe máy, tôi vòng ra sau lưng hắn, thừa dịp hắn không đề phòng, đập mạnh chai bia vào đầu hắn!
Trong nháy mắt, mảnh vỡ thủy tinh văng tung tóe, một dòng máu đỏ tươi chảy xuống từ đỉnh đầu Triệu Khánh, chảy vào mắt hắn ta.
"Đ! t mẹ!"
"Tần Lý?!"
Hai giọng nói đồng thời vang lên.
Triệu Khánh còn chưa kịp hoàn hồn sau khi bị đánh lén, lúc này tôi đã giật lấy con dao trên người hắn ta, gấp lại ném cho Phương Ứng Trác: "Anh dùng cái này."
Triệu Khánh cùng mấy tên côn đồ khác tổng cộng bốn người, chia đều ra thì tôi và Phương Ứng Trác chỉ cần một chọi hai, chuyện này đối với tôi không có gì khó khăn, chỉ là không rõ trình độ của Phương Ứng Trác thế nào, trong tay có chút gì đó vẫn an toàn hơn.
Băng nhóm tống tiền bốn người cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, hiện trường lập tức hỗn loạn.
Tôi co gối ghì Triệu Khánh xuống đất, tay phải vung nắm đấm liên tiếp giáng xuống sống mũi hắn ta: "Tránh xa tôi ra, cũng tránh xa anh ta ra."
Máu mũi của đối phương phun ra, bắn hết lên tay tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!