Nghe câu này, tôi hoàn toàn có thể khẳng định, Phương Ứng Trác là người ngốc nhất mà tôi từng gặp. Hắn ngây thơ, đơn thuần, cứng đầu, lại còn cố chấp. Chúng tôi chỉ là người dưng nước lã gặp nhau, làm chút chuyện vui vẻ cho cả hai, sao phải nghiêm túc như vậy? Sao hắn không hiểu, tôi và hắn căn bản không cùng một thế giới, tôi cũng không có ý định thay đổi kế hoạch cuộc đời.
Phương Ứng Trác thấy tôi im lặng hồi lâu không trả lời, đưa tay ra, dùng ngón tay chậm rãi móc vào ngón tay tôi.
Tôi có thể cảm nhận được, hắn còn nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay xoa hai cái.
"Tần Lý, cậu đồng ý không?" Phương Ứng Trác tiếp tục hỏi. "Tôi rất thí..."
Không... Không thể để Phương Ứng Trác nói ra.
Tôi không muốn nghe nữa, lập tức đứng dậy, lấy hai cốc mì ăn liền chúng tôi mua sáng nay ra khỏi túi, hỏi Phương Ứng Trác: "Đói chưa? Để tôi đi pha mì."
Phương Ứng Trác mím môi, ngẩng lên, yên lặng nhìn tôi.
Đôi khi, không trả lời cũng là một kiểu trả lời. Phương Ứng Trác nhất định hiểu đạo lý này.
Sự thật chứng minh, hắn cũng thực sự hiểu, vì hắn không tiếp tục chủ đề vừa rồi nữa, mà nói: "Được, vậy làm phiền cậu rồi."
Sáu bảy phút sau, tôi bưng hai cốc mì nóng hổi trở lại chỗ ngồi, tôi và hắn ăn riêng phần mình, không ai lên tiếng nữa.
Vài năm sau, tôi tham gia một bữa tiệc đông người, có người dùng máy chiếu chiếu phim trong phòng khách, là những bộ phim kinh điển, của cùng một đạo diễn, hầu như ai có mặt cũng đã xem, trừ tôi, kẻ không có chút tế bào nghệ thuật nào. Lúc đó, những người khác trong phòng bận hát karaoke và uống rượu, tôi ngồi trên ghế sofa, xem khá chăm chú.
Có hai câu thoại tôi nhớ rất rõ.
Một câu là, nếu có thêm một tấm vé tàu, em có đi cùng anh không?
Một câu khác là, vì em rất hiểu bản thân mình, nên em không thể hứa hẹn điều gì với anh.
Trở về thị trấn Túc Thủy, cuộc sống của tôi và Phương Ứng Trác khá yên bình. Tôi tiếp tục kinh doanh cửa hàng nhỏ của mình, Phương Ứng Trác ban ngày ra ngoài tìm kiếm tư liệu, buổi tối ở nhà dựng phim, hoặc chỉnh sửa ảnh chụp trước đó. Cho đến khi gần đến Tết Trung Thu, Dư Hồng Lăng chủ động mời tôi và Phương Ứng Trác đến nhà nghỉ Thất Nguyệt ăn cơm cùng.
Chúng tôi không có lý do gì để từ chối, vui vẻ đồng ý, đến nhà nghỉ Thất Nguyệt vào buổi tối hôm đó.
Dư Hồng Lăng mua vài chai rượu, chuẩn bị tự mình nấu nướng, bảo tôi và Phương Ứng Trác giúp chị ấy một tay. Chị ấy dùng kẹp tóc kẹp mái tóc dài lên, thành thạo dặn dò: "Tần Lý cậu bóc vỏ tôm, rút chỉ đen ra, Ứng Trác thì thái khoai tây nhé."
Tôi làm việc luôn rất nhanh nhẹn, hơn nữa bóc vỏ tôm cũng không phải chuyện gì khó, trước tiên bỏ đầu tôm, sau đó bỏ mang tôm, rồi bóc vỏ, một con tôm nguyên vẹn đã lộ ra. Rất nhanh, tôi đã xử lý xong cả đĩa tôm, nhìn sang Phương Ứng Trác bên cạnh, quả nhiên như tôi dự đoán, tên vụng về Phương Ứng Trác đã thái củ khoai tây méo mó.
Vì vậy, tôi đặt đĩa xuống, đi về phía Phương Ứng Trác, ra hiệu cho hắn tránh ra.
"Anh ra chỗ khác nghỉ mát đi, để tôi thái."
Phương Ứng Trác hình như cảm thấy tôi coi thường hắn, có chút bất mãn.
"Tôi có thể thái được mà."
"Thật sao, tôi không tin." Tôi nhìn những miếng khoai tây do Phương Ứng Trác thái ra với vẻ nghi ngờ, nói một cách khách quan. "Anh đừng thái vào tay như lần trước nữa đấy."
Phương Ứng Trác im lặng một lúc.
Phương Ứng Trác vẫn muốn giúp đỡ, lại hỏi: "Vậy còn việc gì tôi có thể làm không?"
"Không cần, anh đừng gây thêm phiền phức là được." Tôi trả lời hắn.
Dư Hồng Lăng nhìn về phía tôi và Phương Ứng Trác, mỉm cười: "Không ngờ quan hệ của hai đứa lại tốt như vậy."
Tôi không hiểu gì cả. Nghĩ thầm, mắt Dư Hồng Lăng có vấn đề à? Quan hệ của tôi và Phương Ứng Trác tốt ở chỗ nào? Tôi rõ ràng là thấy đau đầu mỗi khi nhìn thấy Phương Ứng Trác.
Nghe vậy, Phương Ứng Trác cười ngại ngùng: "Dạ, Tần Lý luôn chăm sóc em rất chu đáo."
Tôi lập tức nổi da gà, trừng mắt nhìn Phương Ứng Trác, ý bảo hắn đừng nói bậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!