Chương 18: Cá Vàng

Chuyện đã đến nước này, đành chấp nhận vậy.

Quả nhiên, cả đời người ta sẽ luôn vì ba chữ "đã đến rồi" mà chấp nhận một số chuyện bất đắc dĩ.

Tôi lại quan sát căn phòng trước mặt, không gian nhỏ hẹp, ngập tràn ánh đèn xanh nhạt, tạo cảm giác méo mó lạnh lẽo, nhưng không khí trong phòng lại rất ẩm ướt, mỗi lần hít thở như thể có thể vắt ra nước.

May mà ở góc phòng còn có một chiếc điều hòa kiểu cũ, tôi lập tức cầm điều khiển điều hòa, đặt nhiệt độ phòng là 24 độ.

Trong phòng gần như chỉ đặt vừa một chiếc giường đôi, giấy dán tường hơi ngả vàng và nứt nẻ, có dấu hiệu sắp bong ra, thiết bị trong phòng vệ sinh cũng hơi cũ, rõ ràng là đã dùng được một thời gian rồi.

Tôi tất nhiên không quan tâm, có một chỗ che mưa che nắng là được rồi, nhưng tôi cứ tưởng Phương Ứng Trác là kiểu người rất coi trọng điều kiện ăn ở, nhưng nghĩ đến việc hắn đến nhà tôi còn ở được, tôi cũng không thấy lạ nữa, so với cái ổ chó của tôi, căn phòng này đúng là biệt thự sang trọng.

Điểm đặc biệt của căn phòng là bể cá bằng kính trên tủ đầu giường, bên trong có hai con cá vàng màu cam, đang bơi lội tung tăng trong không gian xanh nhạt. Tôi nhớ đến việc vừa rồi đã xem trang đặt phòng của Phương Ứng Trác, tên khách sạn này, hình như là "Cá Vàng".

Sau một chặng đường dài, hai chúng tôi đều ướt đẫm mồ hôi, được làn gió mát từ điều hòa thổi ra, lúc này mới dễ chịu hơn một chút. Phương Ứng Trác đặt ba lô xuống, nói với tôi:"Tôi đi tắm trước."

Phương Ứng Trác bước vào phòng tắm, đóng cửa lại.

Không lâu sau, bên trong vang lên tiếng nước chảy, không hiểu sao, tôi lại nghĩ đến bước đầu tiên khi làm món thỏ xào ớt, rửa sạch thịt thỏ, thái hạt lựu... Trên mạng có một câu nói rất phổ biến, không một con thỏ nào có thể sống sót khi ra khỏi tỉnh chúng tôi, có lẽ ngoại trừ những con thỏ thành tinh sau khi nước nhà thành lập như Phương Ứng Trác.

Tôi ngồi trên mép giường, bị suy nghĩ vớ vẩn của mình chọc cười, cả lồng ngực đều rung lên, nhưng không dám cười to, sợ Phương Ứng Trác nghe thấy, không biết giải thích thế nào.

Tôi dứt khoát nằm xuống, nằm ngửa trên ga trải giường, nhìn bóng đèn lạnh lẽo trên đầu, lại thấy tâm trạng lúc này không tệ.

Không biết qua bao lâu, trong tầm mắt xuất hiện bóng dáng của một người, là Phương Ứng Trác vừa tắm xong.

Hắn đứng trước mặt tôi, từ góc nhìn của tôi, thứ đầu tiên nhìn thấy là cằm của Phương Ứng Trác.

Nếu là người khác, đây chắc chắn là góc chết, nhưng cằm của Phương Ứng Trác lại hẹp hơn so với nam giới bình thường, lại thêm độ gấp khúc của khuôn mặt cao, cho dù nhìn ở góc độ này cũng rất tinh tế.

Tôi ngồi dậy khỏi giường, thấy Phương Ứng Trác chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, ngoài ra không mặc gì khác, để lộ ra một mảng da trắng nõn bắt mắt.

Vài giọt nước vương trên làn da đó, dưới ánh đèn xanh lạnh, lấp lánh như những viên ngọc trai biển cả..... Thật là, sao Phương Ứng Trác lại không chú ý gì vậy?

Một trai thẳng và một gay ở chung một phòng, hắn làm vậy có thích hợp không?

Tôi lập tức dời mắt đi, sợ nhìn thêm một cái sẽ bị mọc mụn lẹo.

Phương Ứng Trác cầm một chiếc khăn tắm, đang cụp mi lau những sợi tóc ướt nhẹp của mình. Hắn hoàn toàn không nhận ra hành động của mình có gì không ổn, mở miệng nói:"Tóc ngắn đi rồi vẫn hơi chưa quen, nhưng mà mát hơn nhiều."

"Có một khả năng, là do tôi bật điều hòa nên mới mát." Tôi nói.

Hắn cười một tiếng:"Cũng đúng."

Tôi không nhìn Phương Ứng Trác nữa, cũng không muốn ở chung phòng với Phương Ứng Trác, bước xuống giường, xỏ đôi dép mỏng như tờ giấy của khách sạn rồi đi vào phòng tắm.

Trong phòng tắm vẫn còn lưu lại hơi nước và mùi hương ẩm ướt, nhưng không phải là mùi hương cam bergamot thường ngày của Phương Ứng Trác, mà là mùi của đồ dùng vệ sinh rẻ tiền của khách sạn.

Mở vòi hoa sen, dòng nước ấm áp tuôn ra, tôi để mặc nước nóng chảy qua người mình, đồng thời chú ý đến việc khách sạn có cung cấp dầu gội, sữa tắm và dầu xả, ba chai đều có dấu vết Phương Ứng Trác đã sử dụng.

Bình thường tôi sẽ không dùng mấy thứ linh tinh này, thấy phiền phức, bôi chút dầu gội và xà phòng là coi như xong việc, nhưng hôm nay dù sao cũng là lần đầu tiên trong đời ở khách sạn, để tận dụng tối đa tiền phòng, tôi đã thử từng loại một.

Khoan đã, tôi lại nghĩ lại, điều này không đúng

- phải rồi, đây là lần đầu tiên tôi ở khách sạn

- vậy nên lần đầu tiên tôi "mở phòng" lại là với một người đàn ông sao??

Dù sao cũng là "ăn chay"... cũng không sao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!