Tôi bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại.
Sáng nay dậy sớm đi nhập hàng cho cửa hàng, lúc về hơi mệt nên nằm gục xuống bàn ngủ bù, khi mở mắt ra đã là mười giờ rưỡi sáng.
Màn hình điện thoại hiển thị người gọi đến là chị Hồng, tôi bắt máy, nghe thấy chị ấy nói: "Tiểu Tần, cậu có thể giúp chị đi đón một người không?"
Chị ấy tóm tắt tình hình cho tôi.
Chị Hồng tên đầy đủ là Dư Hồng Lăng, là chủ một nhà nghỉ nhỏ ở thị trấn Túc Thủy. Thực ra cả thị trấn chỉ có một nhà nghỉ này, cả năm cũng chẳng thấy có mấy người đến ở.
Mấy ngày trước nhà nghỉ bất ngờ xảy ra hỏa hoạn, may mà dập lửa kịp thời, người không sao, chỉ là mấy căn phòng tạm thời không ở được.
Dư Hồng Lăng bị thương nhẹ, mấy ngày nay đều ở phòng khám, đúng lúc này lại có người muốn đến ở
- thậm chí còn đặt trước một tuần.
Dư Hồng Lăng hỏi: "Người đó trước đây nói không chắc chắn sẽ ở bao lâu, trực tiếp chuyển cho chị tiền một tháng. Nhưng cậu xem tình hình hiện tại... chị nghĩ hay là để cậu ta ở chỗ cậu nhé? Chị chuyển tiền cho cậu. Nếu cậu không tiện, chị sẽ nghĩ cách khác..."
"Không sao. Em đi đón người về trước, chị nghỉ ngơi cho khỏe." Tôi trả lời rất nhanh, gần như đồng ý ngay lập tức
- chị Hồng có ơn với tôi, nên việc của chị ấy tôi nhất định sẽ giúp.
Tuy nhiên, sau khi nghe chị ấy nói, tôi cũng có chút tò mò.
Nơi tôi sống tên là Túc Thủy, là một thị trấn thuộc huyện cấp thị nằm trong khu tự trị miền núi phía Tây Nam Trung Quốc, dân số chưa đến hai vạn người, còn đang giảm dần qua từng năm.
Mặc dù tỉnh này có kha khá tài nguyên du lịch, nhưng lại chẳng liên quan gì đến vùng núi hoang vu cằn cỗi này, người đó chắc chắn không phải khách du lịch.
Rốt cuộc là ai lại đến cái vùng quê hẻo lánh này, lại còn ở hẳn một tháng?
Gần đây vừa qua tiết Xử Thử, cái nóng mùa hè dần dần rút đi, cộng thêm việc thị trấn Túc Thủy đêm qua có mưa, lúc này lại có chút se lạnh. Tôi khoác thêm một chiếc áo khoác, nhét chìa khóa xe máy vào túi.
Khóa cửa tiệm, tôi lên xe máy, trước mắt là một vùng núi xanh mù sương.
Những ngọn núi nối tiếp nhau, trùng điệp, nhìn mãi không thấy điểm cuối, giống như một bức bình phong tự nhiên, ngăn cách thị trấn Túc Thủy với thế giới bên ngoài, người ở đây không đi ra được, cũng sẽ không có ai ngoài kia muốn vào.
Người đó hiện đang ở ga tàu huyện, cách thị trấn Túc Thủy khoảng ba mươi cây số. Nửa tiếng sau, tôi đến ga tàu, cũng gặp được người mà chị Hồng nhắc đến.
Qua điện thoại, Dư Hồng Lăng nói chị ấy chỉ biết người đó tên là Phương Ứng Trác, đến từ thủ đô, nghe giọng là một người đàn ông trẻ tuổi.
Đến ga tàu, tôi mới nhận ra, dù Dư Hồng Lăng không nói gì, tôi cũng có thể nhận ra người cần đón là ai.
Phương Ứng Trác thực sự quá nổi bật. Hay nói cách khác, quá khác biệt so với môi trường xung quanh, khiến người ta khó mà không chú ý đến hắn.
Phương Ứng Trác rất cao, lưng thẳng tắp. Chiều cao hơn một mét tám của tôi ở đây đã cực kỳ hiếm thấy, ước chừng hắn còn cao hơn tôi vài cm.
Hắn mặc áo phông xám quần đen đơn giản, trên người không có bất kỳ đồ trang trí nào khác, chỉ đeo một chiếc khẩu trang đen. Giữa dòng người qua lại, chỉ có một mình Phương Ứng Trác đứng đó, nổi bật như hạc giữa bầy gà, đó cũng là một trong những lý do khiến tôi nhanh chóng xác định được mục tiêu.
Tất nhiên không chỉ mình tôi nhận ra Phương Ứng Trác là người ngoài địa phương, dù sao người này bên má trái viết "dễ lừa", bên má phải viết "chặt chém tôi", chỉ trong vài phút, không ít tài xế xe dù đã đến bắt chuyện với hắn, hỏi hắn đi đâu, nhưng may là Phương Ứng Trác vẫn giữ được sự cảnh giác cơ bản, không đi lung tung.
Tôi dừng xe máy, mỉm cười, tiến lại gần hỏi hắn: "Xin chào, anh là anh Phương phải không?"
"Ừ, tôi là Phương Ứng Trác." Phương Ứng Trác gật đầu nhẹ, sau đó hỏi: "Cậu là người của nhà nghỉ Thất Nguyệt à?"
Nhà nghỉ Thất Nguyệt chính là cửa hàng của Dư Hồng Lăng. Tôi không giải thích nhiều với Phương Ứng Trác ở đây, chỉ nói: "Đúng vậy, lên xe đi."
"Vậy phiền cậu rồi."
Mặc dù Phương Ứng Trác đi một mình, nhưng hành lý mang theo lại không ít. Ngoài một chiếc vali xách tay 20 inch, còn có một ba lô và một túi đeo chéo, cả hai chiếc túi đều có dung tích khá lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!