Mười giờ tối, phòng ngủ chính.
Đàm Chước đang ngâm mình trong bồn tắm siêu lớn, mái tóc dài đen nhánh ẩm ướt được buộc lỏng lẻo, vài lọn tóc bướng bỉnh dán lên cổ thiên nga trắng mịn, tăng thêm vẻ lười biếng thoải mái.
Không khí ẩm nóng tràn ngập mùi hương trầm trắng nhè nhẹ, phảng phất hương vải thiều và hoa hồng. Gần đây Đàm Chước thoải mái sử dụng dầu tắm của Triều Hồi Độ.
Nàng không khỏi nghĩ đến lời "gợi ý" giả bộ tốt bụng của Triều Hồi Độ trong thư phòng ban nãy.
Vài ngày trước, Đàm Chước dựa vào di chứng sau vụ bắt cóc mà hành xử như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn, liên tục thử thách giới hạn của người lớn. Đặc biệt là trong chuyện vợ chồng, không thể nhẹ, không thể mạnh, không thể đau… thậm chí anh nói cũng không được, trước khi vào đề phải dỗ nàng hơn 30 phút, nếu không sẽ làm loạn.
Gần đây đã khá hơn, tuy vẫn mộng du mỗi đêm nhưng sau khi điều trị, không cần Triều Hồi Độ lúc nào cũng kè kè bên cạnh, ví dụ như tắm, nàng có thể tự tắm một mình.
Vì vậy, Đàm Chước nghi ngờ rằng Triều Hồi Độ đang muốn nhân cơ hội này để đòi lại!
Vấn đề là cơ hội này lại do chính nàng dâng lên.
Đàm Chước không kìm được mà vỗ nước, khiến nước bắn tung tóe.
Thật là tức chết!
Nàng phải suy nghĩ kỹ càng.
Trước mặt nàng là màn hình phát trực tiếp của Tiền Chi Diên.
Đó là đề nghị của sư huynh, để Đàm Chước tận mắt thấy Tiền Chi Diên bôi nhọ nàng thế nào, tránh khi đối mặt không có bằng chứng, bị đánh bất ngờ.
Dù gì thì môi trường trong giới giám định bây giờ cũng không còn đơn giản như trước, nhất là với những giám định viên trẻ như Tiền Chi Diên, rất xốc nổi, đầy tham vọng, năng lực trung bình, tài năng trung bình, không nỗ lực mà lại chèn ép đồng nghiệp để thu hút sự chú ý.
Tiền Chi Diên đang dạy người hâm mộ cách giám định một bức tranh cổ thật giả, từ những phương diện nào để nhận biết. Đột nhiên anh ta chuyển hướng, nhắc đến việc tại triển lãm cổ vật hôm nay, vài chuyên gia giám định bày tỏ sự tiếc nuối vì giới giám định hiện nay không còn ai kế thừa, phần lớn chỉ có danh tiếng mà không có kỹ năng và kiến thức giám định thực sự.
Ví dụ như một nữ giám định viên có tiếng trong giới mất mấy tháng cũng không giám định được một bản thảo, chuyện này nếu đặt vào các giám định viên ngày trước thì cần gì nhiều thời gian như vậy.
"Thầy Tiền nói nữ giám định viên đó có phải là người rất xinh đẹp mà thầy Mễ nói đến không?"
"Tôi nhớ lần trước thầy Tiền cũng nói là người rất xinh đẹp."
"Chắc là vậy rồi, thì ra giám định viên này trình độ kém vậy, tôi nghe nói cô ấy giỏi giám định tranh cổ, đồ sứ và ngọc, tôi còn định hẹn cô ấy giám định."
"Đừng hẹn, cô ấy không có năng lực đâu, tôi nghe nói lần trước có một buổi giám định từ thiện, cô ấy giám định lung tung, coi ống bút tử sa giả là thật, coi ngọc thật là đồ mỹ nghệ."
"… Thật vậy sao?"
"Thầy Tiền, có thật không?"
Tiền Chi Diên nhìn họ bình luận, chỉ cười đầy ẩn ý, cuối cùng kiểm soát tình hình: "Được rồi, đừng nhắc đến người không liên quan, chúng ta tiếp tục, giám định nét chữ phải nhìn vào đầu bút…"
Hoàn toàn quên rằng chính anh ta là người nhắc đến trước.
Đàm Chước đột ngột đứng lên từ bồn tắm.
Tiếng nước vỗ vang lên.
Dưới ánh đèn rực rỡ, làn da của nàng mịn màng như ngọc, những giọt nước trong suốt lăn xuống, tụ lại ở đôi chân trắng muốt, đẹp mê hồn, nhưng biểu cảm của mỹ nhân lúc này lại lạnh lùng.
Sư huynh nói đúng, mới có vài ngày mà đã có người đoán ra giám định viên là "Mễ Giản". Nếu nàng không thể đưa ra bằng chứng cứu vãn danh tiếng, những tin đồn ngày càng lan rộng sẽ khiến nàng không còn chỗ đứng trong ngành.
Lại còn trộn lẫn những chuyện thật giả, hoạt động từ thiện, ống bút tử sa, đồ mỹ nghệ, đều là những chuyện có thật, nhưng bị hoàn toàn xuyên tạc.
Hiện giờ cư dân mạng đang bàn tán, nghi ngờ, nếu nàng chủ động lên tiếng thì bị coi là có tật giật mình, không lên tiếng thì bị coi là ngầm thừa nhận. Hơn nữa, sự việc đã qua lâu rồi, không còn nhân chứng vật chứng, làm sao mà làm rõ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!