Chương 8: Một Ngày Dài Như Một Năm

Bị tiếng gọi ồn ào đánh thức, Jung Kook hơi nghiêng đầu, lười biếng mở mắt nhìn sang.

Ánh mắt hai người gặp nhau.

Dường như có chút lúng túng.

Jung Kook không lên tiếng, lặng yên nhìn cô, ánh mắt thanh tỉnh, không giống như người mới tỉnh dậy.

Khuôn mặt anh cực kỳ anh tuấn, đôi mắt đen nhàn nhạt, đuôi mắt hơi cong lên. Khuôn mặt cộng với dáng điệu luôn bất cần lại tạo cho anh vẻ sắc sảo.

Trong nháy mắt này.

Chaeyoung đoán chừng, trong giây tiếp theo anh sẽ giễu cợt ba chữ 'Vầng trăng sáng' vừa rồi.

Kim Yeri chủ động lên tiếng: "Mọi người quen nhau sao?"

Kim Yugyeom: "Ừ, bạn học cấp ba."

Chaeyoung cụp mắt, đang mong mọi người quên đi chuyện lúc nãy thì Kim Yeri lại không nể mặt mà hỏi tới: "'Vầng trăng sáng' là ý gì vậy? Có phải là bạn anh ngày trước theo đuổi Chaeyoung mà bị từ chối không?"

Kim Yugyeom còn vô tâm cười lớn: "Đúng đúng đúng."

"..."

Hai người này đúng thật là một đôi.

Tình huống này, Chaeyoung nghĩ không thể giả ngốc cho qua chuyện được nữa.

Cô ý thức rất rõ ràng, chiếc mặt nạ mang tên 'người xa lạ' mà hai người vẫn đeo mấy hôm nay giờ đây đã bị xé toạc một mảng.

Cũng không trông cậy Jung Kook có thể nói gì để cứu vãn tình thế.

Biết anh từ trước đến giờ rất coi trọng thể diện, Chaeyoung bình tĩnh nói: "Phải không? Tôi đây là người trong cuộc mà sao không biết chuyện này. Kim Yugyeom, cậu nhớ sai phải không?"

"Làm sao có thể nhớ sai? Hai người ——" nói đến đây, Kim Yugyeom chợt nhận ra có gì không đúng: "Này, hai người các cậu sao lại lúng túng vậy. Không phải chứ, cũng đã bao nhiêu năm rồi mà còn để ý sao? Tôi đây cũng chỉ tùy tiện nói một chút thôi mà."

Kim Yeri: "Các anh bao lâu rồi không gặp nhau vậy?"

"Hỏi bất ngờ anh cũng không nhớ rõ, Chaeyoung, hình như cậu chỉ học ở trường chúng tôi một năm phải không?" Kim Yugyeom nói, "Tôi nhớ cậu chỉ học lớp mười rồi đến lớp mười một thì chuyển trường."

Chaeyoung nghiêm túc nói: "Học kỳ hai lớp mười một tôi chuyển đi."

"Tính như vậy, thì cũng bảy tám năm rồi." Chú ý tới Jung Kook vẫn một mực trầm mặc, Kim Yugyeom lại nói, "Jung Kook, sao cậu không nói gì vậy. Cũng bảy tám năm rồi! Chắc cậu không đến nỗi canh cánh chuyện này trong lòng chứ?"

Jung Kook lại rủ mắt xuống, không phản ứng với anh ta.

"Quá đáng thật." Kim Yugyeom bực, đùng đùng than phiền: "Chaeyoung, cậu không cần để ý tới hắn. Cậu cũng biết hắn là kiểu người gì rồi, ánh mắt mẹ nó cao hơn đỉnh đầu. Chắc hắn nghĩ hồi xưa mắt cậu bị mù nên mới từ chối hắn, mà hắn không biết cái bộ dạng kiêu ngạo này chọc tức — "

Kim Yeri cắt ngang lời anh: "Anh ơi, anh lo lái xe đi, đừng nói bạn anh như vậy chứ!"

"..."

Kim Yugyeom đem lời còn lại nuốt về, cau mày, lén nhìn sang Kim Yeri.

"Lái xe phải tập trung nha, nếu không là không an toàn đâu đó!" Nhận ra được cảm xúc của anh, Kim Yeri lập tức nói tiếp: "Anh đừng giận mà! Em chỉ nhắc nhở anh một chút thôi, nếu anh muốn nói thì cứ tiếp tục nói đi!"

Kim Yugyeom lúc này mới cười: "Anh không giận, cám ơn em đã thân ái nhắc nhở."

Rất nhanh đã đến nhà hàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!