Nghe nói như vậy, Jaemin đang ngồi phía sau bỗng thò đầu ra trước, kinh hãi: "Trùng hợp như vậy sao? Không phải chứ, trước đây em nghĩ tên này là đồ bỏ đi, nhưng lại còn giết người sao... Em đã từng động tay động chân với hắn! Thật mẹ nó da đầu em muốn tê dại luôn..."
Tin tức này cũng khiến Chaeyoung không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng ngẫm nghĩ một lúc, lại cảm thấy đây đúng là chuyện Lee Taemin có thể làm.
"Tình huống cụ thể vẫn chưa rõ." Kim Heechul nói, "Bây giờ người vẫn còn chưa bắt được. Có thể hắn đã nghe được phong thanh đâu đó nên đã bỏ chạy, nhưng những người trong nhà hắn đều đã bị mang đi thẩm vấn, nơi chôn thi thể là do chị gái của Lee Taemin khai ra."
Chaeyoung suy tư, hỏi: "Là ai tố cáo, thu âm gì vậy ạ?"
Nghe Kim Heechul kể xong tình huống, Chaeyoung mới chậm rãi chắp nối lại.
Người đến đồn công an tố cáo tên là Oh Haewon, là con dâu của Lee Hyeri, cũng chính là vợ của Park Jinyoung. Một buổi tối cách đây vài tuần, cô ấy bị Lee Taemin uống say rồi giở trò, cũng vì vậy mà cả nhà đã huyên náo ầm ĩ một trận.
Hàng xóm chung quanh cũng đều biết đến chuyện này.
Vì Lee Hyeri khóc lóc kể lể cầu khẩn, Oh Haewon mới đồng ý không đem chuyện này ầm ĩ đến đồn công an. Nhưng hai vợ chồng ngay trong đêm đó dọn nhà đi, như muốn đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, sau đó cũng không trở về nhà nữa.
Cũng vì chuyện này, Lee Hyeri đã nhiều lần liên lạc với Park Jinyoung, cố gắng hòa hoãn mối quan hệ giữa hai mẹ con.
Nào ngờ có một lần hai mẹ con nói chuyện điện thoại xong, Park Jinyoung bên này không cúp điện thoại. Sau đó, Lee Hyeri ồn ào cùng Lee Taemin, bà ta nổi giận rồi nhắc lại một chuyện cũ.
Bà ta mắng Lee Taemin là chó không đổi được thích ăn phân, trước đây đã cưỡng hiếp rồi lỡ tay giết chết cô gái họ Lee ở sát vách, làm xảy ra án mạng, cuối cùng bà ta còn phải giúp hắn lau mông. Bây giờ lại còn lấy oán báo ân, đến con dâu của bà ta cũng không tha.
Lúc ấy Oh Haewon đang ở bên cạnh điện thoại, trực tiếp thu âm lại đoạn đối thoại này. Sau đó nghe Park Jinyoung nói, là cô gái họ Lee này anh có biết, đúng là đã mất tích được vài năm.
Nên đoạn đối thoại này càng có khả năng đúng là sự thật.
Mặc dù đã rời khỏi Park gia, nhưng Oh Haewon vẫn nuốt không trôi chuyện bị Lee Taemin quấy rối. Sau nhiều lần cân nhắc, cô ấy vẫn lựa chọn đến đồn công an báo án.
Chaeyoung trầm mặc, tiếp tục gõ chữ trên bàn phím.
Cô gái họ Lee này, Chaeyoung cũng biết, là hàng xóm sát vách nhà Park Bogum. Tên là Lee Jiah, dáng cao gầy, ngoại hình khá xinh đẹp, cô ấy rất trầm lặng ít nói, nhưng tính tình lại rất tốt.
Chaeyoung nhớ có một lần cô lên xe buýt nhưng quên mang theo thẻ xe, Lee Jiah nhìn thấy, không nói gì, chỉ im lặng trả tiền giúp cô.
Dù trước đó, hai người chưa bao giờ nói chuyện với nhau một câu nào.
Sau đó, cũng không có qua lại gì.
Lần này phải đi công tác gấp, Chaeyoung không về nhà, chỉ mang theo một ít hành lý luôn để sẵn ở cơ quan. Trên đường đi, cô tranh thủ nhắn tin cho Jung Kook, nói là cô phải đến Jeju công tác.
Kim Heechul lái xe đến nơi phát hiện thi thể ở vùng đất trống sau núi.
Hiện trường đã bị phong tỏa, ở lối vào còn có hai cảnh sát đang đứng gác.
Kim Heechul xuống xe, trao đổi với bên cảnh sát, nhưng họ đều từ chối cung cấp thêm thông tin. Ba người chỉ có thể chụp ảnh khu vực lân cận, rồi sau đó lái xe đến đồn công an gần đó.
Trên đường, Jaemin vẫn thấy chuyện này thật hoang đường: "Vậy là chị của Lee Taemin còn giúp hắn ta xử lý thi thể? Nếu không phải tại bà ta, cô gái này đâu có đến nỗi nằm ở vùng núi hoang vu đó lâu như vậy..."
Kim Heechul than thở: "Trên đời này hạng người nào cũng đều có cả."
Tâm trạng của Chaeyoung cũng không tốt lắm.
Jeju là thành phố rất nhỏ, phương tiện dụng cụ đều tương đối lạc hậu. Trừ lần trước có vụ đường hầm bị sụp, thường thì cũng không có sự kiện gì lớn. Vụ án lần này, phần lớn cảnh sát đều được điều động từ Seoul.
Cả ngày trời, cả nhóm cũng không hỏi thêm được tình huống gì mới.
Nhưng rất đúng dịp là, ở đồn công an, Chaeyoung gặp được người nữ cảnh sát ngày xưa đã thu nhận cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!