Chương 74: Nghi Phạm

"Mày bị điên à! Tao, tao có nói gì đâu!" Lee Taemin một tay chống đất, một tay khác cố sức gỡ tay Jung Kook ra, lớn giọng nói: "Ông đây mẹ nó đến uống, uống rượu! Có tìm ai làm phiền đâu!"

Jung Kook buông tay ra, biểu cảm không rõ mà nhìn hắn.

"Mày đối đãi với khách như vậy à?" Lee Taemin miễn cưỡng ngồi dậy, xoa xoa đầu, "Mẹ nó, mày chờ đó, cái chó gì..."

Như thấy bẩn, Jung Kook không lên tiếng, chỉ đứng lên.

Lee Taemin ngửa đầu nhìn anh, trên trán hắn dính đầy bụi bặm, có vài chỗ da đã bị rách. Hắn lộ ra hàm răng ám vàng, đắc ý cười một cái: "A, tao hiểu rồi. Tao sờ qua con đàn bà của mày, mày mất hứng đúng không?"

Nghe vậy, Jung Kook hơi rũ mắt.

"Có cần thiết như vậy không? Đều là đàn ông, mày cũng có thể hiểu chứ?" Lee Taemin vẫn cười, "Hơn nữa không phải là đàn bà bình thường, Sương Hàng này sắc đẹp xác thực —— "

Không đợi hắn nói xong, Jung Kook dùng sức đạp mạnh vào bụng hắn.

Lee Taemin không hề phòng bị, trong nháy mắt cả người bị ngã ngược về sau, đụng mạnh vào tường, phát ra một tiếng động lớn. Hắn lập tức nằm rạp xuống đất, sau đó cố chống hai tay lên, không thể khống chế được bắt đầu nôn khan.

Jung Kook mặt vô cảm nhìn hắn, tóc mai rũ tán loạn trên trán anh.

"Con bà nó. Mẹ mày..." Lee Taemin khó chịu đến nỗi giọng nói bắt đầu run rẩy, nhưng chú ý thấy bốn phía con hẻm này đều không có ai khác, nên cũng không dám nói gì chọc giận đến anh nữa, chỉ nói: "Ông đây muốn báo cảnh sát..."

Jung Kook lại ngồi xuống một lần nữa, nắm lấy tóc của hắn, kéo lên.

"Báo cảnh sát cái gì?"

"..."

"Không phải là mày uống say đứng không vững bị té xuống đất sao." Jung Kook khẽ nhếch miệng, thờ ơ nói: "Tao chỉ muốn đỡ mày lên, sao lại còn lấy oán trả ân."

Vừa nói, Jung Kook vừa đứng lên, dễ dàng xốc hắn lên, rồi ném mạnh vào tường.

Thân thể Lee Taemin lại lần nữa đụng vào tường xi măng cứng ngắt, cảm thấy lục phủ ngũ tạng như đã vỡ vụn.

Jung Kook thẳng tắp nhìn hắn, vẻ tàn bạo không hề che giấu. Nhìn bộ dạng chật vật của Lee Taemin, biểu cảm của anh không có bất kỳ sự thay đổi nào, giọng nói không nhẹ không nặng: "Tại sao lại không đứng vững?"

"..."

"Lee Taemin?" Jung Kook cố lục lại tên của hắn trong trí nhớ, tốc độ nói rất chậm, như đang nhả ra từng chữ: "Còn muốn tao đỡ mày nữa không?"

Lee Taemin không nói nên lời, chỉ khoát tay, cố nhích sang một bên.

Vào lúc này.

Jung Kook nghe thấy điện thoại di động reo lên. Lông mi anh khẽ run, anh dừng tay lại, tùy ý lấy điện thoại từ trong túi ra, quét mắt nhìn.

Là tin nhắn từ Chaeyoung.

Chaeyoung:[ Hôm nay mấy giờ anh về nhà? ]

Chaeyoung:[ Em đã đến nhà rồi, phỏng vấn xong đồng nghiệp trực tiếp đưa em đến dưới lầu. ]

Jung Kook nhìn vài giây, đáp một câu:[ Hôm nay về trễ. ]

Jung Kook: [ Ngủ trước đi. ]

Trả lời xong, Jung Kook xoay xoay cổ, ngắm nghía điện thoại. Anh không có thêm bất kỳ động tác dư thừa nào nữa, chỉ đứng tại chỗ, từ trên cao nhìn xuống: "Hy vọng đây là lần cuối mày nhìn thấy tao."

Lee Taemin bị dọa sợ, cảm thấy người đàn ông trước mắt như ác quỷ, hắn không thể chống đỡ được. Hắn vô thức giơ tay lên, cánh tay che ở trên đầu, làm tư thế phòng vệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!