Chương 6: Không Phải Nói Với Cậu

Chaeyoung giật bắn mình, trong lòng kinh ngạc.

Đây.

Rõ ràng đã xóa tên cô rồi.

Mà sao xác chết còn vùng dậy??

Hơn nữa quăng cái dấu hỏi là ý gì vậy.

Chaeyoung di chuyển ánh mắt, chăm chú xem lại tin nhắn cô gởi đi ban nãy.

—— 'Năm mới vui vẻ nha ^_^'

Trong lúc nhất thời Chaeyoung không biết mình có cảm giác gì.

Cô chỉ là gởi tin nhắn chúc mừng năm mới, chứ có phải gởi tin nhắn lời lẽ bậy bạ gì đâu...

Vậy mà anh quăng lại cái dấu hỏi thật dọa người.

Chaeyoung cách màn hình bị anh làm cho hoảng sợ.

Phản ứng của anh với cô giống như với một người mà anh đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc, quyết tâm cho đến già cũng không liên hệ qua lại gì.

Bất kể đối phương có nói gì, dù cho là lời chúc phúc, anh cũng phải quăng cái dấu hỏi đến chứng tỏ ta đây đang giận dỗi.

Chaeyoung do dự gõ vào khung trò chuyện: [ Anh biết tôi là ai sao? ]

Còn chưa gõ xong, cô liếc mắt thấy, có người đi lướt qua bên vai cô. Chaeyoung vô thức giương mắt, phát hiện Jung Kook đi đến phía trước cô chừng một mét, đứng lại bên cạnh một cô gái trẻ.

Cô gái này dáng người nhỏ gầy, an tĩnh cúi đầu. Như là đang xem điện thoại.

Liên tưởng đến cuộc trò chuyện của Jung Kook và mẹ anh, cô bé này chắc hẳn là em gái anh.

Chaeyoung có chút ấn tượng đối với cô bé này. Hồi học cấp ba cô đã gặp, tên là Jeon Somi, nhỏ hơn Jung Kook khoảng sáu bảy tuổi. Lúc đó cô bé còn nhỏ, thấp hơn cô một khoảng, lúc nói chuyện Chaeyoung còn phải khom người xuống.

Bây giờ đã lớn lên nhiều, chiều cao cũng không kém cô là bao.

Jung Kook miễn cưỡng nói: "Quỷ con."

Somi ngẩng đầu: "Có chuyện gì?"

Jung Kook: "Nghe nói gần đây em học hành rất áp lực à?"

Somi trả lời qua loa lấy lệ: "Không có."

Jung Kook vẫn tiếp tục nói: "Bởi vì sắp thi đại học?"

Giữa Chaeyoung và bọn họ chỉ cách một người.

Ở khoảng cách này, lời bọn họ nói giống như qua loa phát thanh, vô cùng rõ ràng, cô không muốn chú ý nghe vẫn cứ cuồn cuộn không ngừng truyền vào tai cô.

"Không có."

"Nghĩ nhiều như vậy làm gì" tựa như muốn hoàn thành chu đáo công việc mẹ giao phó, Jung Kook chậm rãi nói: "Anh mày ban đầu không học gì, cũng đậu đại học Seoul đó thôi. Mày cho dù tư chất không tốt, có thi rớt thì nhà mình cũng vẫn có tiền cho mày đi học lại."

"Anh mà không học tập gì à? Anh tưởng là em không nhớ sao?" Somi nhìn anh, giọng bắt đầu phiền, "Yên tâm đi, lúc ấy anh phải liều sống liều chết mới thi đậu đại học Seoul, em thì nhắm hai mắt cũng có thể đậu."

"..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!