Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Chaeyoung bỗng nhiên nhận ra, không khí nơi này dường như có mang mùi thuốc súng.
Nhưng Chaeyoung không có ý định tranh cãi với anh, cũng không biết bản thân cô đã nói câu nào chọc anh mất vui. Cô cũng không bực bội gì với Jung Kook, tất cả lửa giận đều dồn vào một mình Kim Yeri.
"Không có, anh không cần lo lắng." Chaeyoung dừng lại, bình tĩnh nói: "Tôi nào dám dụ dỗ anh! "
"..."
"Cũng không phải là tôi để ý gì, vốn tôi chỉ muốn bàn bạc rõ tình huống này với anh." Chaeyoung nói: "Tôi cũng không biết tôi đã nói gì khiến anh không vui, nhưng chuyện này thật sự quá bất ngờ, cho đến giờ tôi vẫn chưa phản ứng kịp."
"Hơn nữa tôi thấy hai chúng ta bây giờ cảm xúc không tốt lắm, thời gian thì không còn sớm nữa." Chaeyoung suy nghĩ một chút, lại nói: "Hay là tối nay anh cứ ở đây, chúng ta cùng suy nghĩ thêm một chút, ngày mai chờ tôi sau khi tan việc lại bàn lại."
Jung Kook vẫn nhìn cô, không lên tiếng.
Chaeyoung: "Thuê chung không phải là chuyện nhỏ, chúng ta không thể quyết định ngay bây giờ được. Lỡ như hôm nay anh thấy thích hợp, ngày mai lại đổi ý muốn dọn đi thì rất phiền cho tôi."
Lại yên lặng.
Chaeyoung thật sự muốn đi ngủ, lúc này chuyện gì cũng không muốn quan tâm. Ngồi đây thêm một giây, cô đều cảm thấy lãng phí thời gian lẽ ra dùng để ngủ. Cô hơi mất kiên nhẫn: "Vậy anh cứ suy nghĩ thêm đi, tôi đi —— "
Tôi đi ngủ trước.
"Được." Jung Kook đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời cô, giọng nói không biểu lộ cảm xúc: "Ngày mai em mấy giờ tan việc ?"
"Không biết chắc." Chaeyoung dừng lại: "Tôi sẽ cố gắng về trước tám giờ."
Jung Kook nâng mắt, khẽ ừ một tiếng.
Giọng anh vừa dứt, Chaeyoung cảm thấy như được ân xá. Cô đứng lên, chỉ chỉ vào bên trong: "Vậy tối nay anh ngủ ở phòng ngủ chính nhé. Có điều bên trong đó không có gì cả, chỉ có một cái giường thôi."
Vừa nói, cô vừa nhìn về phía vali hành lý của Jung Kook: "Chắc anh có mang theo chăn ga trải giường chứ?"
Jung Kook không đáp lời.
Chaeyoung cũng không hỏi lại: "Vậy tôi rửa mặt rồi đi ngủ, anh cũng đi ngủ sớm một chút."
Sau đó, Chaeyoung trở về phòng, lấy quần áo sạch vào phòng tắm. Cô buồn ngủ đến nỗi hai mắt phát đau, đầu cũng muốn nổ tung. Nhưng cô vẫn theo thói quen không thể tắm nhanh hơn được.
Chờ đến khi Chaeyoung đi ra, Jung Kook đã không còn ở phòng khách.
Vali của anh vẫn để ở vị trí cũ.
Cửa phòng ngủ chính vẫn đang đóng như trước đây, không nghe thấy bất kỳ tiếng động gì, cũng không biết anh có đang ở trong phòng không.
Chaeyoung do dự một chút, vẫn quyết định không gọi anh.
Trước khi ngủ, Chaeyoung liếc nhìn điện thoại.
Cách đây không lâu Kim Yeri gởi cho cô mấy tin nhắn WeChat.
Kim Yeri: "Chaeyoung, thật sự xin lỗi cô. Mới vừa rồi tôi đang ngủ, nên giọng điệu không tốt lắm. Tôi biết chuyện này là do tôi, tôi đã hỏi bạn trai tôi bên kia. Anh ấy nói với tôi là do không nghĩ kỹ, nhưng chúng tôi biết trực tiếp đưa chìa khóa mà không báo trước là không thỏa đáng, làm cô không vui tôi rất xin lỗi."
Kim Yeri: "Anh ấy nói sẽ gặp Jung Kook nói rõ ràng, nhờ tôi thay anh ấy xin lỗi cô".
Kim Yeri: "Cô đừng giận nữa... Còn nữa, người đi xe Ferrari là anh họ tôi, cô đừng hiểu lầm [ hôn hôn ]. Chuyện này cô giúp tôi giữ bí mật nhé, đừng nói cho bạn trai tôi, anh ấy không thích tôi và anh họ lui tới."
Tâm trạng của Chaeyoung vẫn chưa hồi phục, hồi tưởng lại chuyện xảy ra hôm nay.
Cô không biết mình nổi giận với Kim Yeri có tính là quá đáng hay không, nhưng lúc đó cô thật sự không kiềm chế nổi cảm xúc của bản thân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!