Như nghe được chuyện hoang đường, Jung Kook cười gằn: "Cái gì?"
Tìm được tên Kim Heechul trong danh sách, Chaeyoung nhấn phím gọi. Trong thời gian chờ máy, cô lại hỏi một lần nữa: "Tên tiểu khu và địa chỉ, anh có thể nói cụ thể cho tôi không?"
Jung Kook: "?"
Chaeyoung chưa nhận được câu trả lời, đầu bên kia đã bắt máy.
Chaeyoung chưa kịp lên tiếng, Kim Heechul đã nói thật nhanh: "Vừa đúng lúc, thầy vừa định gọi cho em. Em mới tan ca sao? Thầy vừa nhận được tin từ đường dây nóng, khu vực gần toà nhà Nam Thế Kỷ xảy ra hỏa hoạn, bây giờ em đi cùng thầy đến hiện trường."
Chaeyoung vội vàng dạ, nói cho thầy vị trí mình đang đứng rồi cúp máy.
Cô bắt gặp ánh mắt của Jung Kook.
Cảm thấy không khí hơi im ắng.
Chaeyoung chủ động nói: "Nhà anh ở tòa nhà Nam Thế Kỷ sao?"
Jung Kook: "..."
"Bây giờ tôi tạm thời phải tăng ca, bữa cơm này để lần sau lại mời anh nhé!" Nói đến đây, Chaeyoung ngừng mấy giây, chần chờ hỏi: " Bây giờ thầy tôi sẽ lái xe đến đây, anh có muốn đi nhờ xe về nhà không?"
...
Ba phút sau, hai người lên xe công tác của đài truyền hình.
Lái xe là Kim Heechul, Jaemin cũng đi theo, đang ngồi ở ghế sau. Jung Kook để xe ở tận bên trong bãi đậu xe, anh lười phải quay lại lấy, nên Chaeyoung liền bảo anh ngồi vào băng ghế phía sau, bản thân cô thì ngồi lên chỗ phó lái.
Jaemin lập tức hỏi: "Chị Chaeyoung, vị này là?"
Chaeyoung cài dây an toàn, thuận miệng nói: "Đây là bạn học cấp ba của tôi, nhà ở Nam Thế Kỷ, nhà của anh ấy cũng bị cháy lan sang, giờ anh ấy về xem tình huống một chút."
Kim Heechul cho xe chạy, kinh ngạc nói: "Trùng hợp như vậy à? Khu nhà này từ lúc xây đến nay là 14 năm mới bị cháy lần đầu, sao hai người gặp nhau lại gặp đúng chuyện như vậy nhỉ."
Jaemin bật thốt lên: "Đây có phải là báo hiệu có điềm xấu không?"
"..." Chaeyoung nói: "Jaemin, đừng nói nhảm."
"Dù sao bây giờ anh gặp loại chuyện này thì sau này sẽ gặp may mắn." Jaemin dừng lại, nhìn về phía Jung Kook, rất kịp thời sửa lại: "Lửa cháy là lộc đến đó! Năm nay anh nhất định sẽ phất lên!"
Jung Kook dùng đuôi mắt lia đến cậu ta, lười phản ứng.
"Này, anh." Jaemin tiến đến gần hơn, cảm thấy Jung Kook nhìn hơi quen thuộc: "Sao tôi cảm thấy nhìn anh quen lắm, hình như tôi đã gặp anh ở đâu rồi ?"
Chaeyoung ngồi ở ghế trước, đang cúi đầu kiểm tra dụng cụ. Nghe nói như vậy thì vô thức dừng lại, đợi nghe Jung Kook trả lời: "Cách bắt chuyện của cậu hơi tầm thường đấy", nhưng đợi một lúc, anh lại chẳng hề nói gì.
Cô cũng không để tâm.
Nghĩ có thể là vì lúc này anh thật sự không có tâm trạng để nói chuyện.
Nam Thế Kỷ cách đây rất gần, lái xe chỉ mất vài phút.
Lúc mọi người đến hiện trường thì xe chữa cháy và xe cấp cứu đều đã đến. Phía dưới tụ tập khá nhiều người, rõ ràng là vừa hoảng hốt chạy từ tòa nhà ra, trên người vẫn còn mặc đồ ngủ, ngay cả cái áo khoác cũng không có.
Chắc là chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, nên bây giờ họ tụ tập một chỗ ồn ào bàn tán.
Bây giờ đã gần đến chín giờ tối.
Không biết từ lúc nào mưa bắt đầu rơi, nhỏ rồi lớn dần, sau lại liên tục dày đặc, ào ào như có xen lẫn đá trút xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!