Hạnh phúc chính là được người mình yêu thích quan tâm. Nhưng nếu như bị người mình không thích quan tâm thì đó có thể gọi là hạnh phúc sao?
Hai ngày này Lãnh Tây ở Trung Chính cứ luôn nơm nớp lo sợ, cuối cùng cô cũng mặc kệ. Thật ra bộ phận của cô cách nơi làm việc của Cao Tử Quần xa tít mù khơi, thế nhưng từ trước tới nay cô vẫn luôn là người lo xa, có thể trốn thì cứ trốn, cô không muốn bị rơi vào tình cảnh dê sa vào miệng cọp.
Tôn Linh Lợi hơi khó hiểu: "Không phải cậu đang làm rất tốt đó sao?"
"Hai hôm trước ngoại tớ bị gãy chân vừa mới được đưa đến thành phố D, tớ phải ở nhà chăm sóc ngoại." Chuyện ngoại cô bị thương là thật nhưng đó cũng là cái cớ để cô bỏ việc thực tập.
Tôn Linh Lợi biết rõ tính của Lãnh Tây, chuyện cô đã quyết định thì không thể dễ dàng thay đổi được.
"Được rồi."
Mặt mày Lãnh Tây liền trở nên vui mừng: "Linh Lợi à, cậu hãy làm việc thật tốt cố gắng được giữ lại luôn nhé."
Tôn Linh Lợi nhìn cô, trong mắt lóe lên một tia: "Thật sự con người tớ rất mâu thuẫn, cậu đi tớ cũng rất tiếc, nhưng nếu ở lại thì cậu sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh của tớ." Cô thở dài, ánh mắt phức tạp.
Lãnh Tây cười to không hề để tâm: "Vậy thì chắc chắn là tớ không bằng cậu rồi. Thôi không nói nữa, cậu đi làm việc đi. Tớ đi thu dọn đồ đạc rồi lượn đây."
Tôn Linh Lợi không nói gì nữa.
Thực tập sinh như họ khi rời khỏi cũng không cần làm nhiều thủ tục rắc rối lắm, chỉ cần đi đến bộ phận nhân sự đóng dấu là được. Lãnh Tây cho rằng tập đoàn lớn như họ mới làm vậy, chứ công ty nhỏ của nhà cô thì chả phải cần làm gì cả.
Cho đến khi mọi việc đều được giải quyết xong, cô vui vẻ thu dọn đồ đạc rời khỏi.
Kết thúc thực tập sớm, Lãnh Tây dành hai ngày nhàn rỗi ở nhà, buổi sáng thì trò chuyện cùng ngoại, chiều đến thì làm tổ trong phòng xem phim hàn quốc, ngày trôi qua trong thoải mái.
Dần dần cô cũng quên đi chuyện đêm đó.
Một ngày nọ, bạn thân của cô là Từ Thần Hi tổ chức hoạt động phát hành sách tại nhà sách của thành phố, Lãnh Tây hứa là sẽ đến giúp cô ấy, trước khi ra khỏi cửa thì điện thoại đột nhiên vang lên.
"A lô."
Đầu bên kia im lặng.
Lãnh Tây nhìn lại màn hình, cô nhíu mày, không hiện lên dãy số người gọi, lúc đầu cô còn tưởng là người đưa hàng, trước đó cô đã đặt mua mấy thứ trên mạng. Sự im lặng khác thường của đầu dây bên kia làm cô dự cảm một điều không hay. Đanh chuẩn bị tắt máy thì cô nghe được một giọng đàn ông trầm ấm: "Là tôi, Cao Tử Quần."
Hai hàng lông mày Lãnh Tây chau lại: "Ai cơ... a lô... tín hiệu điện thoại sao thế nhỉ... a lô... a lô... tôi tắt máy nha."
Cao Tử Quần nghe trong điện thoại truyền đến tiếng tít tít, miệng anh nhếch lên, rất thú vị, anh cầm tờ giấy lên.
Lãnh Tây, */*/198*, khoa hán ngữ và văn học đại học nhân văn thành phố D.
Đôi mắt hẹp dài mà sâu sắc nheo lại, anh đứng lên nhìn những đám mây phía tây nhuộm đỏ cả chân trời. Trong đầu bỗng dưng nhớ lại đôi mắt kia, sự nhiệt tình của tuổi trẻ dường như là một loại sức sống làm cho người ta cảm thấy tràn trề năng lượng.
Lãnh Tây thở ra một hơi, cô đã nghĩ việc ở Trung Chính anh ta có thể làm gì được cô nữa chứ? Trong trường đại học không phải là không có nam sinh theo đuổi cô nhưng ngay từ đầu cô đã cự tuyệt quyết liệt, có vài người còn thề rằng sẽ kiên trì theo đuổi cô cho bằng được, nhưng cuối cùng thì thế nào?
Cao Tử Quần cười nhếch môi, cầm lấy điện thoại bắt đầu nhắn tin: Tôn Linh Lợi là bạn học của cô đúng không.
Lãnh Tây còn vui mừng chưa được bao lâu thì nhận được tin nhắn, lòng cô ngay lập tức chìm nghỉm. Anh ta có ý gì đây chứ? Cô ngây ra, một chốc sau chuông điện thoại lại vang lên, cô nhìn chằm vào màn hình, chần chừ hồi lâu rốt cuộc cũng bắt máy.
"Là tôi."
"Ồ, Cao tiên sinh, lúc nãy ngài gọi, ở bên chỗ tôi sóng điện thoại không tốt, thật xin lỗi ngài, ngài có chỉ thị gì không ạ?"
Cao Tử Quần buồn cười: "Chỉ thị thì không có." Anh thản nhiên nói.
Trong lòng Lãnh Tây khinh bỉ, thầm mắng anh ta là đồ không biết xấu hổ.
"Cô không thực tập ở Trung Chính nữa sao?" Cô bỏ chạy cũng thật nhanh nhỉ, thế nhưng cô không biết rằng một khi con báo săn mồi đã tìm thấy mục tiêu thì không thể nào dễ dàng buông tay được. Hơn nữa mục tiêu này lại hết lần này đến lần khác trêu chọc anh, đáng yêu thế này cơ mà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!