Cao Tử Quần không tiễn Lãnh Tây ra cửa, anh chỉ đứng bên cửa sổ tầng hai. Một chiếc xe màu đen chạy đến. Trong đêm tối, hai bóng đèn sáng chiếu thẳng về phía trước.
Người trong xe không xuống, Lãnh Tây mở cửa rồi bước vào. Chiếc xe nghênh ngang rời đi.
Đêm khuya yên tĩnh, lòng người say.
Ánh đèn hiu hắt chiếu lên người anh lại càng tăng thêm vẻ u ám của anh lúc này. Anh mím chặt môi, vẻ mặt không chút thay đổi chỉ là ánh mắt đã tiết lộ tâm tình trống rỗng.
"Bố, bố thật kém quá." Một thanh âm non nớt đột nhiên vang lên.
Cao Tử Quần chậm rãi xoay người, thấy Cao Hi Hi mặc một chiếc váy ngủ hồng, mái tóc bù xù, đi chân trần, anh hơi nhíu mày, bước đến bế con gái: "Sao con lại tỉnh rồi?"
Cao Hi Hi bĩu môi: "Con còn nghĩ rằng bố có thể giữ mẹ ở lại. Haizz..." Cô bé thở dài: "Xem ra mẹ thật sự rất giận bố."
Cao Tử Quần nhếch môi, bế con gái vào phòng.
"Con nhanh ngủ đi, mai còn đi học. Đừng cho rằng hiện tại có mẹ che chở cho con thì bố không làm được gì. Cao Hi Hi, nếu con còn không nghe lời cô giáo thì bố sẽ lại đánh con đấy."
Cao Hi Hi chu môi: "Bố, nếu không phải nhờ con, mẹ còn lâu mới về đây."
Cao Tử Quần im bặt, đắp chăn lên cho con gái.
"Con ngủ không được." Cô bé kéo tay bố.
Cao Tử Quần vỗ nhẹ lên bàn tay con gái, mày hơi nhíu lại: "Vậy con đếm cừu đi, đếm từ một đến một ngàn."
Cao Hi Hi im lặng đếm vài số, rồi lại mở mắt ra: "Không được."
Cao Tử Quần nheo mắt nhìn con gái.
"Bố hát cho con nghe đi, bài mà lúc nãy mẹ vừa hát đấy." Cao Hi Hi đề nghị.
Cao Tử Quần yếu ớt buông hai chữ: "Không biết."
Cao Hi Hi lắc đầu: "Quả nhiên không ai có thể thay thế mẹ cả. Bố, bố cũng ngủ sớm đi. Con còn phải đếm cừu."
Sở Hàng bình thản lái xe. Lãnh Tây kể từ đầu đến cuối tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay cho anh. Anh hơi chau mày: "Nếu ra tòa, tấm ảnh này đối với em mà nói rất có lợi thế."
Lãnh Tây thở dài: "Nếu anh ta đồng ý nhường quyền nuôi dưỡng cho em, em không muốn phải đưa ra hạ sách này."
Sở Hàng nhìn cô: "Em đừng nghĩ nhiều, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Ít nhất mối quan hệ giữa em và Hi Hi cũng đã tiến hơn một bước."
Lãnh Tây mỉm cười: "Em thật không thể tin được, con bé đã gọi em là "mẹ", lúc ăn cơm, con bé còn gắp thức ăn cho em..."
Sở Hàng nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt cô, vẻ mặt anh cũng trở nên nhu hòa theo.
***
Mấy hôm nay Lãnh Tây rất phiền muộn, sắp đến ngày sinh nhật con gái nhưng cô vẫn chưa biết nên tặng gì. Mỗi ngày cô đều nghĩ, nghĩ đến cơm nước cũng quên ăn. Giám đốc Dư còn tưởng cô vì chuyện công việc, hết mực động viên cô.
Tần Hiểu Vân đã thức ba ngày ba đêm để đan cho cháu ngoại một chiếc áo len ca rô màu đỏ sẫm. Bà khoe Lãnh Tây: "Con nhìn xem, rất đẹp đúng không?"
Lãnh Tây sờ chiếc áo, lại nhìn lên vết quầng thâm trên mắt bà, cô rất muốn nói rằng sau này mẹ đừng đan nữa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Tần Hiểu Vân cô đành nuốt xuống.
Tần Hiểu Vân và cô giống nhau, đối với món quà đầu tiên dành cho Hi Hi đều rất coi trọng.
Sau lại cũng là Sở Hàng đề nghị với cô: "Hay là chúng ta cùng đi làm đồ gốm đi?"
Lãnh Tây suy nghĩ trong chốc lát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!