Chương 25: (Vô Đề)

"Mẹ, con không đau."

Câu nói nhẹ nhàng tựa lông hồng khẽ lướt qua tim Lãnh Tây, nhưng lại khiến cho đáy lòng cô đau nhói, tim như ngừng đập.

Bàn tay nhỏ bé vuốt bên cổ cô, lòng bàn tay nóng hổi.

Lãnh Tây cố cắn chặt răng không để mình khóc lên thành tiếng. Tiếng "mẹ" này cô thật sự đã chờ đợi quá lâu, từ lúc Hi Hi sinh ra cho đến bây giờ. Thời gian chậm rãi trôi qua, cô không lúc nào không mơ tưởng một ngày nào đó được ôm con gái vào lòng, được nghe con gái gọi tiếng "mẹ".

Cao Tử Quần quay mặt đi, thầm thở dài.

Ánh trời chiều nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ, bao phủ lên cả ba người khiến cho khung cảnh trở nên ảm đạm, bi thương.

Cao Tử Quần hơi thất thần, nhưng khóe miệng nở nụ cười ấm áp.

"Hi Hi, có thể gọi thêm một lần nữa được không?" Lãnh Tây nghẹn ngào hỏi, đôi tay run run ôm chầm lấy thân thể mềm mại của con gái.

Cao Hi Hi hơi cúi thấp đầu, hai gò má ửng đỏ, khẽ cắn môi. Lãnh Tây lẳng lặng chờ đợi, từng giây từng phút trôi qua, Cao Hi Hi vẫn không mở miệng, Lãnh Tây biết cũng không thể bắt ép con bé, cô thở ra một hơi: "Tay con có đau không?"

Cao Hi Hi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Mẹ, con không đau." Nói xong, cô bé vùi vào lòng Lãnh Tây.

Lãnh Tây từ từ nở nụ cười, vỗ về con gái: "Hi Hi, con biết không, mẹ đã đợi ngày hôm nay lâu lắm rồi, đợi đến tim cũng trở nên nguội lạnh." Cô kìm lòng không được hôn lên mái tóc con, không ngừng tự nói với lòng mình tất cả đều là thật. Nước mắt bất giác rơi xuống.

Hai mẹ con ngồi dưới thảm trong phòng khách tâm sự, chuyện tưởng chừng như nói mãi không hết.

Mãi tới khi bác Lâm đến đưa thuốc đến Lãnh Tây mới giật mình, không biết Cao Tử Quần đã rời khỏi từ bao giờ. Cô nhận lấy thuốc, cẩn thận thoa lên tay con gái.

Cao Hi Hi cười hì hì: "Nội nói, khi bố còn bé cũng thường xuyên bị đánh, chỉ có điều nội đánh bố ở mông, còn bố đánh vào tay con."

Lãnh Tây mỉm cười: "Sao con lại không làm bài tập của kỳ nghỉ Quốc khánh?"

Cao Hi Hi thè lưỡi: "Mẹ, vì nhớ mẹ đó."

Lãnh Tây còn có thể nói gì được bây giờ? Miệng mồm nhóc con này còn ngọt hơn mật nữa, Lãnh Tây sửa lại mái tóc Hi Hi: "Sau này không được như vậy nữa biết không. Thành tích học tập có tốt, bài tập cũng phải làm đầy đủ, như vậy mới là tôn trọng thầy cô giáo, cũng là sống tốt với bản thân".

Cao Hi Hi nhìn cô với vẻ mặt cực kỳ chăm chú.

Lãnh Tây có chút ngượng ngùng: "Sao lại nhìn mẹ như vậy?"

Cao Hi Hi cười tươi: "Mẹ, con cảm giác giống như một giấc mơ."

"Ngốc..."

"Lúc bé con thường nằm mơ thấy mẹ, nhưng mà con mãi không nhớ được." Hi Hi nhún vai: "Mẹ, mẹ đừng rời xa con nữa được không?"

Rời xa...

Vẻ mặt Lãnh Tây hơi sững sờ, cô thật hy vọng cả đời này sẽ được bên cạnh con gái mãi mãi. Thế nhưng với tình hình hiện tại, phải bao lâu nữa hai mẹ con họ mới được đoàn tụ đây?

Cao Tử Quần đã thay một bộ quần áo khác xuống lầu, đúng lúc nghe thấy được lời nói này của Hi Hi. Anh nhìn cô, mái tóc dài được buộc gọn gàng, sắc mặt nhàn nhạt, lúc này đây dường như đang có chút đăm chiêu.

Cảm nhận được ánh mắt của anh, Lãnh Tây đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh đã thay áo quần, trông rất thoải mái, tao nhã. Cao Hi Hi cũng quay đầu lại, nhìn thấy bố, cô bé chu môi, có chút giận dỗi. Hai tay nó vẫn còn đau rát đây.

"Ăn cơm thôi." Cao Tử Quần thản nhiên nói.

Cao Hi Hi sờ bụng, quả thật là rất đói. Cô bé ngước mắt nhìn Lãnh Tây, ý tứ kia quá là rõ ràng.

Lãnh Tây không muốn ngồi cùng bàn với Cao Tử Quần, thật ra cô muốn đưa Hi Hi ra ngoài ăn.

"Mẹ, mẹ có thể ở lại ăn cùng con một bữa tối không?" Cao Hi Hi yếu ớt hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!