Từ trước đến nay Tần Lục vẫn luôn là một người phong lưu đa tình, nếu như những người trước đây quá suôn sẻ thuận lợi thì thỉnh thoảng anh cũng muốn thay đổi khẩu vị, tìm cách chinh phục người đẹp sẽ thú vị hơn nhiều. Cái tát kia của Lãnh Tây đã dấy lên đáy lòng anh, hơn nữa vì cô có dây dưa với Cao Tử Quần nên anh lại càng lưu tâm đến cô hơn.
Say rượu làm mất lý trí, người tình ta nguyện. Ai có thể nói được gì?
Anh cười nhếch mép, dìu cô đi ra cửa.
Lãnh Tây cảm thấy sức lực toàn thân bị cạn kiệt, trước mắt mông lung. Cô vùng vẫy, suýt chút nữa thì ngã xuống.
Tần Lục ôm chặt cô, thân thể hai người dán sát vào nhau không khẽ hở. Ngày tháng chín trời vẫn còn nóng, Lãnh Tây chỉ mặc chiếc áo mỏng manh, bàn tay anh lờ mờ có thể cảm giác được làn da căng mịn của cô.
Xe đã đến trước cửa, anh cẩn thận đỡ cô lên.
Lãnh Tây lùi lại trong một góc, cả người mệt mỏi muốn ngủ.
Tần Lục âu yếm đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô: "Chạy đi."
Nhưng xe vẫn bất động.
"Chuyện gì vậy?" Tần Lục bực mình.
"Lục thiếu, là Cao tổng?" Lục Tử lo lắng nói.
Tần Lục liền nghiêng đầu, giữa trời chiều, Cao Tử Quần đang đứng trên bậc thang quán bar, từ trên cao có thể nhìn thấy toàn bộ ở dưới. Tần Lục nhếch môi, anh cũng muốn xem hôm nay Cao Tử Quần muốn làm gì.
Trong chớp mắt, Cao Tử Quần đã đi xuống.
Tần Lục chau mày, mở cửa xe.
Trong bóng tối, vẻ mặt Cao Tử Quần dửng dưng như không để tâm, thế nhưng những người hiểu rõ anh đều biết rằng: anh càng bình tĩnh thì sự việc lại càng nghiêm trọng.
"Thật trùng hợp, anh đến đây sao không gọi tôi?" Vẻ mặt Tần Lục thản nhiên.
Cao Tử Quần bình tĩnh không nói một lời. Trợ lý của anh đã đưa tay ra mở cửa xe.
"Dừng tay!" Tần Lục lạnh lùng ra lệnh: "Tử Quần, anh làm như vậy là có ý gì?"
Cao Tử Quần mở miệng: "Tần Lục, anh cho rằng anh có thể động được đến cô ấy?"
Tần Lục nhún vai: "Tử Quần, Lãnh Tây đã nói với tôi, anh chẳng là ai của cô ấy cả. Anh lấy tư cách gì để ngăn cản tôi?"
Cao Tử Quần hơi nhíu mày: "Tôi chẳng là ai của cô ấy." Đôi môi mỏng kia khẽ lặp lại. Anh nhấc chân đi đến chiếc xe, khi tay chạm đến cánh cửa, Tần Lục cương quyết giữ tay anh lại.
Cao Tử Quần quay người lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh ta: "Tần Lục, anh đã quên kết cục anh Tư anh rồi sao?"
Tần lục nheo mắt, mày nhíu chặt: "Tử Quần, cũng chỉ là một người phụ nữ thôi mà."
Cao Tử Quần lạnh lùng: "Thế nhưng đối với tôi mà nói, cô ấy không phải là một người phụ nữ bình thường."
Tần Lục hoang mang, Cao Tử Quần có thể nói ra như thế chứng tỏ anh ta đối với Lãnh Tây là thật lòng. Anh tự nhiên buông tay: "Ok, chuyện hôm nay là tôi không đúng."
Cao Tử Quần không để ý đến anh ta, mở cửa xe bế Lãnh Tây ra. Nhìn cô đang ngây ngô ngủ, sự tức giận trong lòng anh lên đến đỉnh điểm.
Bầu không khí trong xe ngột ngạt đến nghẹt thở.
"Đến Hoa Phủ." Cao Tử Quần thản nhiên nói. Một đường phóng như bay, khi xe quẹo phải, đầu Lãnh Tây bị đập mạnh vào cửa sổ xe "Bộp"
Tôn Nhiên vội vàng giảm tốc độ.
"Cứ chạy với tốc độ cũ." Cao Tử Quần lạnh lùng nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!