Chương 13: (Vô Đề)

Lãnh Tây dẫn Hi Hi vào nhà, bà Lãnh đã đi ra đón từ sớm, nhìn thấy Hi Hi trong lòng bà cảm xúc lẫn lộn, nhất thời không biết nói gì. Hi Hi mở to đôi mắt ngây thơ trong suốt, ngượng ngùng nhìn bà.

"Hi Hi, lại đây với bà nào." Bà Lãnh nghẹn ngào.

Hi Hi từ tốn đi đến bên cạnh bà, mở miệng: "Chào nội ạ."

Tần Hiểu Nhiên kinh ngạc, khó khăn lên tiếng: "Hi Hi, cháu phải gọi bà là bà ngoại."

Lãnh Tây đặt túi trong tay xuống, lúc nãy vừa tan sở cô đã đi mua tôm hùm: " Mẹ, món tôm con làm không ngon bằng mẹ, hay là mẹ xào đi."

Tần Hiểu Vân nhìn cô, muốn nói gì nhưng rồi lại thôi: "Uhm, hai mẹ con lên lầu nghỉ ngơi trước đi."

"Con đi rửa tay đi." Lãnh Tây chỉ toilet cho con gái. Lúc vừa vào Hi Hi đã nhìn quanh nhà một lượt, hai phòng ngủ một phòng khách, nhà hơi cũ nhưng rất sạch sẽ. Cô bé theo Lãnh Tây đến phòng vệ sinh, hai mẹ con đứng ở bồn rửa tay.

Lãnh Tây nhìn con gái từ trong gương, trên tay dính đầy bọt xa phòng, cảnh tượng rất đỗi bình dị nhưng lại làm cho lòng người xót xa.

Rửa tay xong, hai mẹ con lại quay về phòng.

Hi Hi nhìn quanh căn phòng: "Đây là phòng của cô à?"

"Vốn là phòng của cậu con." Cô thản nhiên nói, vừa nói xong liền cảm thấy hối hận, cũng may Hi Hi cũng không có phản ứng gì. Lãnh Tây tiếp tục nói: "Mẹ quay lại nên cậu con dọn đến công ty ở."

Hi Hi gật đầu, ngồi xuống giường, ga trải giường màu xanh ngọc bích được trải thẳng tươm gọn gàng không một nếp gấp. Tay cô bé sờ lên cảm thấy chất liệu rất mềm và êm ái.

Đây là một căn phòng khá đơn sơ, Hi Hi nhìn quanh khắp phòng bỗng thấy trên giá có rất nhiều sách, cô bé đi qua lễ phép hỏi: "Con có thể xem được không?"

Lãnh Tây gật đầu, đây đều là truyện từ hồi cô còn học sinh: "Thám tử Conan" "Naruto" "Rurouni Kenshin"

Tần Hiểu Vân vẫn còn chúng giữ gìn cẩn thận cho con gái.

Hi Hi rút một quyển, giở ra, ở góc trái phía dưới trang đầu tiên là chữ ký của Lãnh Tây, cô bé nhìn một hồi vào chữ viết kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp. Thảo nào trong thư phòng bố có nhiều truyện manga như vậy, bố của nó cũng đâu phải là kiểu người trẻ con.

Buổi tối, lúc đang ăn cơm thì Lãnh Lượng về. Nhìn thấy Hi Hi anh có hơi sửng sốt, ngay cả một câu cũng không thèm hỏi.

Lãnh Tây đành chịu.

Trên bàn ăn, Tần HIểu Vân không ngừng gắp thức ăn cho Hi Hi, vui sướng nhìn cháu gái. Hi Hi cũng rất nể mặt ăn nhiệt tình.

Lãnh Tây vừa bóc tôm vừa nhìn con gái ăn, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.

"Mẹ, sao canh nhạt vậy? Trong nhà không có muối à?" Lãnh Lượng bực bội nói.

Tần Hiểu Vân nếm thử: "Có đâu nào, Hi Hi canh nhạt lắm hả cháu?" Bà nhanh chóng hỏi.

Hi Hi là một cô nhóc rất tinh mắt, vừa nhìn qua là đã biết Lãnh Lượng không thích nó, con bé cũng chẳng quan tâm, nhìn qua Tần Hiểu Vân cười hì hì nói: "Ngoại, rất vừa miệng ạ. Nội con bảo ăn muối nhiều quá sẽ không tốt cho sức khỏe, để có một thân thể khỏe mạnh chỉ nên ăn thanh đạm thôi ạ."

"Chao ôi, Hi Hi của chúng ta còn biết cả chế độ dinh dưỡng cơ đấy, sau này ngoại sẽ chú ý hơn." Tần Hiểu Vân cười híp mắt. Có thể là do cảm thấy thiếu thốn với cháu gái, bà đối với Hi Hi rất ưu ái.

Lãnh Lượng vội vàng ăn xong rồi ra ngoài sân.

Sau bữa tối, Hi Hi cũng ra sân chơi. Hương quế thoang thoảng theo gió, cô bé đi đến cạnh Lãnh Lượng ngẩng đầu nhìn anh: "Cậu."

Chân Lãnh Lượng hơi run lên, cười khẩy, chẳng thèm quan tâm đến cô bé.

Hi Hi cũng không hề tức giận: "Đàn ông thì không thể mất lịch sự như thế, sau này sẽ không kiếm được vợ đâu ạ."

Khóe môi Lãnh Lượng giật giật, vẫn tiếp tục im lặng.

Hi Hi tiến sát anh hơn: "Con tên Hi Hi, là cháu gái cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!