Chương 12: (Vô Đề)

"Con thật sự hy vọng hai người có thể ở bên nhau."Ngồi trên máy bay, Cao Tử Quần chợt lại nhớ lại những lời này, đôi môi mỏng không khỏi nhếch lên nụ cười.

Quả thật, anh cũng mong như vậy.

Mười mấy tiếng ngồi máy bay, khi đến nơi đã là bảy giờ sáng. Sau khi máy bay hạ cánh, Cao Tử Quần cũng không nghỉ ngơi, liền đến thẳng bệnh viện.

Cuộc phẫu thuật của Cao Tuyển là vào chín giờ, cậu bé vẫn không ngừng nhắc đi nhắc lại muốn gặp anh. Văn Thư đành phải gọi điện thoại.

"Bây giờ anh đang trên đường đến bệnh viện." Cao Tử Quần nhíu mày.

Văn Thư an tâm thở ra: "Tiểu Tuyển muốn nói chuyện với anh." Cô đưa điện thoại cho Tiểu Tuyển, cậu bé liền thoăn thoắt: "Bố, bao giờ thì bố đến." Văn Tuyển vui vẻ nở nụ cười.

Không biết Cao Tử Quần đã nói gì, cậu bé cười khanh khách: "Dạ được, vậy bố đến nhanh chút nha."

Văn Thư vuốt đầu con trai, nhìn vào khuôn mặt kia cô có chút thất thần.

Khi Cao Tử Quần đến bệnh viện, Văn Thư ra đón anh. Từ xa nhìn anh, ngược sáng, thân ảnh cao lớn tuấn tú trước mắt và hình ảnh trong trí nhớ kia dường như không khác là mấy. Vẫn là bộ vest đen toát ra một vẻ nghiêm túc như trước đây.

"Tiểu Tuyển thế nào rồi?" Cao Tử Quần đi đến trước mặt, nhìn cô trầm giọng hỏi.

Văn Thư mỉm cười: "Tình hình cũng không tệ lắm, chỉ là suốt ngày nhớ anh."

"Hai hôm trước anh có việc đột xuất nên phải dời ngày." Cao Tử Quần giải thích.

Văn Thư cũng không hỏi anh đã xảy ra chuyện gì: "Không phải anh bảo Hi Hi sẽ qua cùng à?"

Cao Tử Quần cau mày: "Con bé không muốn đi."

Văn Thư không nói gì nữa, lý do kia ai ai cũng đều rõ ràng, cô dẫn anh vào phòng bệnh.

Văn Tuyển vừa nhìn thấy Cao Tử Quần đã vui mừng ra mặt: "Bố."

Cao Tử Quần đi đến bên cạnh, đưa tay bế cậu bé: "Con nặng hơn rồi đấy."

Văn Tuyển ôm chầm lấy người anh, bởi vì xa cách quá lâu, cậu thật sự rất nhớ bố mình: "Bố." Cậu lại thì thào gọi.

Cao Tử Quần vỗ vào mông cậu bé.

"Được rồi, hãy nghỉ ngơi trước đi đã." Văn Thư rót một cốc nước đưa đến tay anh.

"Mẹ lại ghen tỵ với tình cảm thắm thiết của bố con con có phải không." Văn Tuyển vui vẻ nói, vẻ mặt Cao Tử Quần vẫn như trước. Văn Thư nhìn qua anh, cô bỗng giật mình.

Cao Tử Quần và con trai tâm sự, anh hẹn sau khi con trai khỏe hẳn sẽ dẫn nó đi đá bóng, chơi bóng rổ, đôi mắt Văn Tuyển sáng rực.

"Bố, đợi sau khi con khỏe lại, con và mẹ sẽ cùng bố về nước, như vậy một nhà chúng ta đã có thể mãi mãi bên nhau rồi."

Cao Tử Quần hơi sửng sốt, lời nói của Văn Tuyển dường như làm anh bất ngờ nhớ đến gì đó.

Văn Thư nhìn thấy anh lặng im: "Được rồi, bác sĩ và y tá đã đến rồi, chúng ta chuẩn bị thôi."

Văn Tuyển bị bệnh tim bẩm sinh, van hai lá và van ba lá phát triển không hoàn toàn. Sau lần phát bệnh này tiếng tim bị dán đoạn 17.0mm (1) . Đáng nhẽ ra hai mẹ con đang có dự định về nước, không ngờ rằng Văn Tuyển lại phát bệnh nên phải trì hoãn lại.

(1) Đây là bệnh hở van tim.

Sau khi Văn Tuyển vào phòng phẩu thuật, Cao Tử Quần và Văn Thư đứng đợi ở hành lang.

"Đừng lo lắng quá, về phương diện này James là một bác sĩ rất có uy tín."

Văn Thư thở ra, sắc mặt cô có chút tái nhợt. Thật ra cô cũng biết, nhưng trong lòng vẫn cứ bất an: "Tử Quần, đã nhiều năm qua, cứ mỗi lần gặp chuyện anh vẫn luôn ở bên cạnh em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!