Thuê nhà ngày đầu tiên, Lục Chẩm Thu cùng Cận Thủy Lan xem tám tập phim truyền hình, nằm mơ đều là Trần Thế Mỹ, tối hôm sau nàng cùng Cận Thủy Lan ăn một cái bánh ngọt, hai người chơi game đến hơn 11 giờ, trong mộng đều là chơi game, một giấc ngủ dậy đi vào phòng bếp rót nước uống, nhìn thấy cửa phòng sách mở ra khe hở, truyền đến tiếng bàn phím.
Cận Thủy Lan không dùng bàn phím cơ giới, tiếng vang cũng không lớn lắm, nhưng ở đêm khuya yên tĩnh như vậy, vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, Lục Chẩm Thu phỏng đoán tốc độ đánh máy của cô hẳn là rất nhanh, trước kia nàng cùng Đường Nghênh Hạ nửa đêm trò chuyện, Đường Nghênh Hạ đều là đang đánh máy, sau đó Đường Nghênh Hạ nói trò chuyện ảnh hưởng đến suy nghĩ cùng tốc độ, không biết cô ấy và Dư Ôn trò chuyện có vấn đề này hay không?
Lục Chẩm Thu mím môi, buông ly nước xuống, rón rén trở về phòng, suy nghĩ Cận Thủy Lan đang làm việc, không muốn quấy rầy cô, lúc đi qua phòng sách bên trong truyền đến âm thanh: "Chẩm Thu?"
Là Cận Thủy Lan gọi nàng.
Lục Chẩm Thu đi tới cửa phòng sách, áy náy nói: "Xin lỗi Cận lão sư, tôi muốn uống một ly nước, có phải quấy rầy cô không?"
Cận Thủy Lan mở cửa phòng sách ra.
Cô mặc bộ đồ ngủ bằng vải cotton màu be, có chút rộng rãi, Cận Thủy Lan dáng người hơi gầy, tóc dài dùng một cây bút cắm ở sau đầu, không biết thời điểm đánh máy có phải gãi tóc hay không, mái tóc có chút hỗn độn, tóc hơi rũ xuống, che đi ánh sáng nơi đáy mắt, cả người tràn ngập cảm giác lười biếng rời rạc, Lục Chẩm Thu xuyên qua bả vai cô nhìn thấy phòng sách.
Phòng sách rất lớn, có hai hàng tủ sách, cơ hồ chứa đầy sách, Lục Chẩm Thu tinh mắt nhìn thấy có một hàng sách đều là của Cận Thủy Lan.
Nàng đột nhiên nghĩ đến Cận Thủy Lan xuất bản quyển sách đầu tiên có ký tặng đặc biệt, nửa tiếng trước khi bán đã được tám vạn bản, doanh số khiến biên tập viên của tạp chí sợ ngây người, sau đó lại thêm hơn mười mấy vạn bản, từ đó về sau, Cận Thủy Lan rất ít khi ký tặng đặc biệt, sợ ký tới hỏng mất, đến bây giờ sách có chữ ký của cô đã trở thành vật để sưu tầm, rất khó mua được.
Lục Chẩm Thu trước kia từng mua một bộ, sau đó Hoa Lạc đến chỗ nàng thấy thích không nhịn được, mỗi lần đến đều phải sờ sờ một chút, có lần Hoa Lạc tổ chức sinh nhật, nàng tặng Hoa Lạc làm quà sinh nhật.
Nàng mua chính là cuốn đầu tiên.
Cận Thủy Lan thuận theo tầm mắt nàng nhìn thấy tủ sách phía sau, hỏi: "Nhìn cái gì vậy?"
Lục Chẩm Thu hoàn hồn, cười lộ ra khách sáo: "Sách của Cận lão sư rất nhiều."
Cận Thủy Lan gật đầu: "Đều là sách linh tinh, cô thích có thể vào bên trong tìm đọc."
Lục Chẩm Thu nói: "Cảm ơn Cận lão sư."
Bất quá nàng không bước vào, mà là đứng tại chỗ, Cận Thủy Lan rũ mắt nhìn mũi chân Lục Chẩm Thu, một đôi vớ màu trắng nhạt, đầu ngón chân lộ ra bên ngoài, có thể là cảm thấy ngượng ngùng, lúc nói chuyện đầu ngón chân vẫn luôn cuộn tròn duỗi ra, vô cùng đáng yêu.
Cận Thủy Lan nhìn thấy cảnh này, thoáng giảm bớt cảm giác ngột ngạt do sự xa lạ của Lục Chẩm Thu, cô hỏi: "Ngủ không được sao?"
"Vừa mới ngủ rồi." Lục Chẩm Thu không nói dối, trước khi ngủ có uống thuốc cảm, cho nên rất dễ dàng vào giấc, chỉ là nửa đêm miệng hơi khô, không biết có phải do ăn bánh ngọt nhiều hay không.
Cận Thủy Lan gật đầu: "Vậy trở về nghỉ ngơi sớm một chút."
Lục Chẩm Thu như trút được gánh nặng: "Cận lão sư cũng nghỉ ngơi sớm đi. "
Cận Thủy Lan nhìn nàng hai giây: "Được."
Lục Chẩm Thu rời khỏi cửa phòng sách, trở lại phòng, Mao Mao cùng nàng đi vào nằm sấp bên cạnh đầu giường, tựa hồ đang bảo vệ nàng. Lục Chẩm Thu xoa đầu Mao Mao, dán dán.
Nửa đêm đến sáng không nằm mơ, nhưng ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng gõ bàn phím từ phòng bên cạnh, Cận Thủy Lan tựa hồ một đêm không ngủ, ngày hôm sau khi Lục Chẩm Thu tỉnh lại, Cận Thủy Lan đã không còn ở nhà, nàng cũng không biết Cận Thủy Lan đi ra ngoài làm gì, hay là buổi sáng tản bộ, liền gửi tin nhắn cho Cận Thủy Lan.
[ Cận lão sư, cô tản bộ sao? ]
Cuối cùng lại nhắn một câu: [ Tôi chỉ là muốn hỏi, cô có ăn bữa sáng không? ]
Cận Thủy Lan ngồi trong phòng còn chưa bắt đầu họp, khóe mắt cô ửng đỏ, vẫn luôn xoa đầu, nghe Triệu Tư Nhiễm gọi điện thoại, bốn phía có chút ồn ào, lại thêm tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt, cho nên khuôn mặt vẫn luôn lạnh nhạt, mắt hơi rũ xuống, cằm nhọn sắc bén, quanh thân tản ra hơi thở người sống chớ lại gần, lãnh đạm lại xa cách.
Tuy đã làm việc với cô nhiều lần, nhưng mọi người nhìn bộ dạng này của cô không khỏi nuốt nước miếng, dịch chuyển vị trí về phía sau, sợ bị tổn thương do giá rét.
"Nói thế nào?" Biên tập viên nhỏ giọng hỏi đồng nghiệp bên cạnh, đồng nghiệp phụ trách trang trí, thiết kế giao diện, trang trí nói thầm: "Có thể nói thế nào, cô nhìn thái độ của Cận lão sư đi, dường như tức giận."
Biên tập viên nói, "Vô nghĩa, có thể không tức giận sao? Nếu không phải bởi vì chúng ta cùng Cận lão sư hợp tác qua vài lần, cô có tin luật sư liền chạy tới đây hay không?"
Mỹ biên tập nghe vậy liền run rẩy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!