Chương 49: (Vô Đề)

"Đắc Bảo!"

"Sư huynh?"

"Đắc Bảo!"

"Sư huynh…."

"Oa a ───!" Lão nhân đột nhiên khóc rống lên, vừa khóc vừa lau nước mũi, toàn bộ hình tượng đều sụp đổ.

"Đắc Bảo ơi, Hậu Thổ Môn của chúng ta có hi vọng rồi, chúng ta rốt cục có đồ đệ rồi, liệt tổ liệt tông trên trời, Dương Quang Minh ta chết cũng có thể nhắm mắt rồi. Sư phụ ơi, ngươi trên tiên giới có thấy không? Đồ đệ ta không làm Hậu Thổ Môn mất đâu, Hậu Thổ Môn vẫn có thể tiếp tục truyền thừa! Hu hu hu."

Truyền Sơn đen mặt cùng Kỷ 14 liếc nhìn nhau, nhấc chân muốn đi. Người già rồi, suy nghĩ quả nhiên đã không còn rõ ràng nữa.

Thì ra là Tâm ma thuật. Canh Nhị cũng có khá kinh ngạc, nhìn không ra họ La còn có chút thiên phú tu luyện đấy. Ừm, Kỷ 14 cũng không tệ.

"Đừng!" Dương Quang Minh lão nhân vừa thấy hai người Truyền Sơn muốn đi, lập tức nhào tới, ôm thắt lưng Truyền Sơn, gào khóc nói: "Đồ đệ à, ngươi muốn đi đâu chứ? Ngươi sao lại bỏ vi sư? Vi sư không còn nhiều thời gian nữa rồi, vi sư chờ tới giờ vẫn chưa chịu chết chính là đang đợi ngươi a.

"Ngươi có phải vẫn lo ngươi là tu ma, sợ sư phụ không dạy được ngươi? Không không không, ngươi hoàn toàn không cần lo lắng, Hậu Thổ Môn chúng ta muốn công pháp gì có công pháp đó, ngươi thích Thiên Ma Kinh? Hay Ám Tu La Ma Kinh? Những cái đó ngươi nếu không thích, sư phụ còn có thể cho ngươi làm ra Vạn Ma Quy Nguyên Kinh lợi hại nhất Ma giới."

Truyền Sơn tránh không tránh được, đen mặt gạt tay lão nhân, "Ta không muốn bái sư. Phiền lão ngài có thể buông tay được không?"

"Không muốn không muốn! Ngươi là tên đồ đệ xấu xa, sư phụ đã ngần này tuổi rồi, ngươi còn bắt nạt sư phụ. Nếu hôm nay ngươi không đồng ý kế thừa Hậu Thổ Môn với sư phụ, sư phụ ta chết cũng không buông ngươi ra."

Truyền Sơn đầu đầy mồ hôi, hắn đến tinh cầu này không phải gặp trúng hai kẻ điên chứ?

"14, phiền ngươi giúp một tay, lão nhân này khó chơi quá." Bàn tay ấy như hai gọng kìm, gỡ kiểu gì cũng không ra được.

Kỷ 14 cũng rất muốn tiến lên giúp, nhưng lúc này hắn cũng tự thân khó bảo toàn. Bởi trên lưng hắn cũng có một lão già đang quấn, tên Dương Đắc Bảo.

"Lão đầu, chúng ta có chuyện thì nói. Ngài như vậy tính là sao?" Truyền Sơn không hề che giấu bản tính của mình, cười khổ nói.

"Ta mặc kệ. Ngươi đồng ý làm đồ đệ ta trước đã, rồi chúng ta có lời nói cho rõ." Lão nhân rơi lệ nói: "Tiểu ma đầu nhà ngươi không có chút lòng thông cảm gì sất, tuổi ta có thể làm ông nội của ông nội của ông nội của ông nội còn hơn cả ông nội ngươi rồi, ngươi cứ phải làm tổn thương lòng ta như vậy?"

"Ngươi xem xem bên ngoài có sư phụ nào đáng thương lại thành tâm như ta không? Còn phải cầu ngươi làm đồ đệ cho ta. Nhớ Dương Quang Minh ta một tu giả Độ Kiếp Kỳ, cách thành tiên chỉ kém một bước, thả tới tinh cầu nào chả được người cung phụng? Nếu Dương Quang Minh ta mở miệng nói muốn nhận đồ đệ, ngươi biết có bao nhiêu người chen chúc để làm đồ đệ ta không?"

"Vậy vì sao người không tới tinh cầu khác tìm đồ đệ? Có nhiều người muốn làm đồ đệ như vậy, ngươi đi tìm họ là được."

"Oa a! Ngươi bắt nạt người ta! Ngươi tên tiểu hỗn đản thiên lôi đánh xuống lại bắt nạt sư phụ ngươi? Biết rõ toàn bộ môn phái của Hậu Thổ Tinh cũng không thể nhận đồ đệ nào ngoài Hậu Thổ Tinh, ngươi còn cố ý cười nhạo sư phụ ngươi."

"Ta không biết."

"Giờ ngươi biết rồi đó." Dương Quang Minh nói rất vô sỉ.

Truyền Sơn dở khóc dở cười, nhìn lại Kỷ 14 cũng bị quấn thê thảm như mình, giận đầy bụng muốn xả mà không được. Họ rốt cục đã tới nơi nào? Sao lại gặp phải hai lão kỳ lạ như thế?

"Dương tiền bối, bái sư không phải chuyện có thể qua loa, nhận đồ đệ cũng vậy. Ngươi không biết gì về chúng ta đã muốn nhận chúng ta làm đồ đệ, lẽ nào ngươi không sợ gặp phải hạng bất lương ư?"

"Lão đầu ta mặc dù già nhưng mắt chưa mờ, đồ đệ ta nhân phẩm thế nào đương nhiên nhìn ra được. Nói chung hôm nay ngươi đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải… Hỏng!" Lão nhân đột nhiên quát to một tiếng, quay đầu gọi Dương Đắc Bảo: "Ma đầu kia vẫn chưa đi, mau mau mau!"

Mau cái gì? Không đợi Truyền Sơn hỏi ra miệng, hành động của Dương Đắc Bảo đã nói cho hắn đáp án. Chỉ thấy lão trải tấm da dê ra, cấp tóc bọc Kỷ 14 vào.

Truyền Sơn liền cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, thoáng cái cũng bị ném vào trong áo da dê.

Hai người bị ném vào trong áo da dê hai mặt nhìn nhau.

Truyền Sơn nói: "Có phải chúng ta vẫn đang ở trong ảo cảnh chưa ra không?"

Kỷ 14 gật đầu, "Ta thấy cũng đúng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!