Chương 44: (Vô Đề)

Rõ ràng có thể nhẹ nhàng biến tảng đá chắn đường cuối cùng này thành bột phấn, nhưng do Truyền Sơn yêu cầu "ra sức đạp cho ta", Canh Nhị giơ bàn chân trần của y lên, tiếp xúc thân mật với tảng đá ấy.

"Rầm!" Tảng đá to đùng chặn cửa hàng bị đạp bay, rơi xuống ở nơi xa nào cũng không rõ nữa.

Truyền Sơn đỡ Kỷ 14, đi tới vỗ vai khen Canh Nhị. Ba người cùng nhau đứng thẳng trước cửa hang.

Ánh mặt trời chói mắt làm ba người đứng ở cửa hang cùng vô thức giơ một tay lên che.

Đợi đến khi ba người từ từ thích ứng với ánh sáng mặt trời đã lâu không thấy, một thế giới tự do, mới tình cũng xuất hiện trước mặt ba người.

"Đẹp quá." Truyền Sơn cảm thán.

"Ừ!" Hai người lên tiếng trả lời.

Thật là tình cảnh cực kỳ xinh đẹp, dưới chân cách họ không xa chính là thảo nguyên mênh mông vô bờ, ngọn cỏ xanh lục trồng cho gia súc ăn cũng nhẹ nhàng lay mình trong làn gió như sóng cuộn.

Nơi họ có thể nhìn thấy được trong tầm mắt, ở trung tâm thảo nguyên có một hồ nước không lớn không nhỏ, dưới ánh mặt trời, nước trong hồ mang lại cảm giác trong suốt thấy cả đáy, nhìn kỹ mới biết đó là mây trên trời và… trăng?

Canh Nhị nhìn lên bầu trời, cái họ thấy là chân thực sao?

Truyền Sơn và Kỷ 14 nhìn nhau. Kỷ 14 thì bị hấp dẫn, hắn đến giờ vẫn chưa rõ cái gì gọi là truyền tống giữa các vì sao, cái gì là Lam tinh. Truyền Sơn bởi vì đã từng xem qua ký ức Trách Yểm, đối với những khái niệm này cũng khá rõ, chỉ là thế giới này thoạt nhìn rất giống với Lam tinh cố hương của hắn, nhưng chỉ giống ở bề ngoài, chẳng hạn như vành trăng khuyết treo cao cao trên bầu trời Tây Bắc.

"Tự do thật là tốt." Truyền Sơn hít sâu một hơi, lại chậm rãi phun ra.

"Ừ." Kỷ 14 đồng ý. Không ai có thể biết được tâm tình hiện tại của hắn, cái cảm giác biết rõ có tội lại được vô tội thả ra.

"Ta thấy trong thảo nguyên này có người đang chăn thả, thật nhiều… dê, đó là dê ha?" Truyền Sơn hỏi với vẻ không chắc lắm.

"Ừ!" Canh Nhị gật đầu mạnh một cái.

"Thịt dê… thật nhiều thịt dê!" Giọng Truyền Sơn còn hơi run run.

"Ùng ục." Tiếng động rất gọn gàng. Theo đó, ba người lại cùng làm một động tác ── nhất tề đè dạ dày mình lại.

Trên thảo nguyên xa xa có một lão nhân eo quấn da dê, người để mình trận đứng lên từ bụi cỏ.

"Ack, Canh Nhị."

"…" Canh Nhị không lên tiếng trả lời, chỉ lặng lẽ lùi về sau một bước.

"Tảng đá kia ngươi đạp trúng người…" Truyền Sơn cũng không ngờ họ vừa mới thoát lao tù đã sắp có khả năng đả thương người vô tội mà bị kiện lần nữa.

Vị lão nhân trông như người chăn dê bụm đầu, bên chân một tảng đá dựng thẳng tắp.

Kỷ 14 bình tĩnh nhất, "Chạy hay giết người diệt khẩu. Hai chọn một đi."

"Chạy đi, ta nghĩ đối phương rất có khả năng không thấy chúng ta, hơn nữa đối phương cũng không có cách nào chắc chắn tảng đá kia là do chúng ta đá." Truyền Sơn càng vô sỉ, tính lấp liếm luôn.

"Ngươi quên rồi? Trên tảng đá kia có dấu chân Canh Nhị." Kỷ 14 nhắc nhở.

Canh Nhị ngó chân mình, Truyền Sơn cũng cười ngó xuống… lập tức sửa lại lời sắp nói ra khỏi miệng.

"14 huynh, cũng không thể nói vậy, dù đối phương có bằng chứng, nhưng Canh Nhị là huynh đệ của chúng ta, ba người chúng ta cùng chung hoạn nạn, chung sinh tử, có thể nói còn thân hơn cả huynh đệ ruột thịt. Nếu đối phương thực sự tìm tới chúng ta, chúng ta cũng không thể giao Canh Nhị ra!"

Kỷ 14 còn đang thấy lạ vì sao người này không nhân cơ hội chọc Canh Nhị một hai câu, nhìn xuống dưới theo ánh mắt Truyền Sơn, cũng lập tức đổi giọng phụ họa: "Ngươi nói đúng lắm."

Canh Nhị không biết ý trong lời hai người nói, nghe vậy thấy cũng hơi cảm động, lúc này mới nói: "Ta thấy lão nhân ấy không giống như bị làm sao cả, cùng lắm thì đợi lát nữa ta dùng linh lực tẩm bổ bản nguyên cho hắn, để hắn sống lâu mấy năm là được rồi.

"Ý kiến hay. Vậy chúng ta đi xuống thôi, cũng không thể ở đây mãi được, ngươi một lần có thể mang hai người không?" Truyền Sơn cười hi hi hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!