Chương 42: (Vô Đề)

Lúc Canh Nhị và Kỷ 14 vào thì thấy cảnh giằng co. Không ai dám hành động trước, đôi bên đều chờ đợi.

Mà khi hai người Canh Nhị vừa xuất hiện, nhất thời có cảm giác thế cân bằng bị phá vỡ.

"Truyền Sơn!" Canh Nhị thấy Truyền Sơn không những sống, còn không bị chút thương tổn nào, lập tức vui mừng gọi, hô muốn chạy tới, nói cho hắn chuyện đuôi rắn và mũi chân của ba khối thi thể.

Truyền Sơn nhanh chóng phất tay ngăn y lại, một người bị khống chế là đủ rồi, tên ngốc Canh Nhị lại còn chủ động chạy tới, thế thì họ thực sự không có cơ hội ròi khỏi đây rồi.

"Người của ngươi?" Trách Yểm hỏi.

Truyền Sơn gật đầu, thấy Canh Nhị và Kỷ 14 vì hắn mà xông vào khốn ma trận rất có khả năng vào được không ra được này, làm hắn không cảm động cũng khó.

Huynh đệ, cảm ơn! Truyền Sơn gật đầu với Kỷ 14.

Kỷ 14 đã được Canh Nhị cứu tỉnh, ánh mắt trấn tĩnh cũng gật đầu lại với Truyền Sơn.

Canh Nhị thì ngó nghiêng tìm bóng dáng hắc vương xà ở chung quanh. Con vật này rõ ràng vào trước cả y, nhưng nó đâu rồi? Chạy đâu rồi?

Tu vi tiểu tử này có phần lạ, thoạt nhìn thì là Ngưng Khí cấp 2, nhưng… Trách Yểm nhìn quét người Canh Nhị từ trên xuống dưới mười lần, lại không phát hiện ra điều gì bất thường. Lạ nhỉ, chẳng lẽ hắn ta nhìn lầm rồi? Nhưng ngay từ đầu người này đã đêm đến cho hắn ta cảm giác… thực sự rất là lạ.

"Đối phương là hai người Ngưng Khí cấp ba, nếu chúng ta không bắt tay, đừng nói xuất trận, ngươi có thể lấy được thân thể hoàn chỉnh của ta hay không cũng khó." Truyền Sơn lại đầu độc lần thứ hai.

Trách Yểm có vẻ không bị lay động chút nào.

"Ta biết ngươi đang lo cái gì, nhưng vào lúc này, ngươi chỉ có thể chọn tin tưởng ta."

"Ta cũng có thể cướp thân thể họ đi ra ngoài."

"Ngươi định từ nay về sau sửa tu đạo không tu ma nữa à?"

"…" Trách Yểm nghẹn họng không nói nên lời, một cao thủ Phân Thần Kỳ như hắn lại bị một tiểu oa nhi Luyện Khí Kỳ uy hiếp?

Càn Khôn Tử đáng chết một vạn lần! Ngươi cố ý có đúng hay không?"

Nói cái gì ông trời có đức hiếu sinh, để hắn ở trong trận pháp này cảm ngộ thị phi thiện ác, thực ra ngươi chỉ không muốn phá giới, không muốn lưu lại tâm kiếp chứ gì? Thế mà còn làm ra một khốn ma trận khiến ma vật chỉ có thể vào không thể ra, còn hạn chế tu vi và năng lực của hắn trong khốn ma trận, đây không phải để người khác tiến vào giết hắn hay sao?

Sự phẫn nộ của Trách Yểm đã truyền tới trên kiếm Sát Lục, chỉ nghe một hồi tiếng vù vù xịch xịch, mùi máu tươi trong trận lập tức trở nên đậm hơn.

Minh Thắng Tử và Minh Chí Tử từ lúc thấy Trách Yểm thì đã hối hận rồi, không, có lẽ đã hối hận từ lúc họ vào lầm trận rồi.

Họ nên đợi sư môn viện trợ mới đúng.

Ai mà ngờ được mỏ than Vân Sơn còn vây khốn một ma đầu cấp cao thế này?

Nhưng đáng ăn mừng là, vị ma đầu cấp cao này tựa hồ bị trận pháp vây khốn, thực lực cũng không thể thi triển ra hoàn toàn được.

Đáng ghét là họ muốn lui cũng không lui được, trận này vậy mà chỉ có thể vào chứ không thể ra!

Vừa rồi họ mới vào trận đã cảm thấy không ổn, lúc này đã muốn rời khỏi, nhưng chờ khi họ dựa vào cảm giác xoay người quay lại đường cũ thì không thể tìm được đường ra ngoài nữa.

Trước hết cứ xem tình huống đã. Minh Thắng Tử ra hiệu với Minh Chí Tử bằng một động tác mà chỉ có đệ tử phái Thanh Vân mới hiểu.

Minh Chí Tử gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!