Đại sảnh hầm mỏ, Minh Thắng Tử nhìn chằm chằm xung quanh ma trận, càng nhìn càng cau có.
Thời gian một ngày loáng cái sắp qua, hai đạo sĩ trở về bẩm báo với Minh Thắng Tử không tìm được tung tích của Minh Linh Tử, cũng không phát hiện tung tích ma vật.
"Sư huynh, tuy chúng ta không phát hiện điều gì, nhưng có một nơi rất lạ." Một đạo sĩ do dự mở miệng nói.
Minh Thắng Tử suy xét, thuận miệng nói: "Nói."
"Hầm mỏ này sâu hút vô cùng, đường mỏ phức tạp tĩnh mịch, một đường mỏ chia ra làm mấy đường mỏ nhỏ, đường giao nhau như mê cung, ta và Minh Thắng Tử đi sáu canh giờ mới dò xét được một nửa. Trong đó có một chỗ, ta và Minh Thanh Tử đều cảm thấy lạ."
"Có gì lạ?"
"Đó là một hố đất, khí tức trong hố đất kia rõ ràng là do ma vật để lại. Quanh hố cũng có vài dấu vết, như có thứ gì bò ra từ trong hố. Ta và Minh Thắng Tử không thể xác định đó có phải ma vật hay không, liền đi theo dấu vết kia tìm tòi, tìm thẳng đến một con đường khác, nhưng con đường kia bị người giẫm quá lộn xộn, lại không có ma khí để lại, đầu mối cũng cắt ngang ở đó."
"Ờ?
Các ngươi không tiếp tục đuổi theo xem thử?"
"Chúng ta thử đuổi theo một đoạn đường." Minh Thanh Tử hồi đáp: "Nhưng càng về sau dấu vết càng mờ, lúc chúng ta xem giờ, không muốn để sư huynh lo liền quay lại."
"Thú vị đấy." Minh Thắng Tử dời ánh mắt khỏi ma trận, vung phất trần lên nói: "Lãng quốc được phái Thanh Vân ta che chở, chuyện hoàng thái tử Lãng quốc tu ma tuyệt đối không thể để người ngoài biết, Minh Thanh Tử ngươi về báo cáo sư môn trước, cũng báo việc này cho Minh Quyết Tử sư huynh, để Minh Quyết Tử sư huynh và Lãng quốc thương lượng, xem việc này sau đó phải xử lý ra sao.
Ta ở đây chờ tin tức của ngươi."
"Vâng." Minh Thanh Tử nghe vậy nhìn lướt qua tốp năm tốp ba ngục tốt trong hầm mỏ, lòng thở dài một tiếng, không muốn lộ chuyện hoàng thái tử Lãng quốc tu ma, vậy người trong mỏ này chắc chắn đều không giữ được.
"Thế nào? Ngươi còn vấn đề gì không?" Minh Thắng Tử không vui, nói.
Trong mấy người sư đệ của hắn, Minh Thanh Tử vẫn còn lưu luyến cõi trần, đến nay vẫn không thể vô dục vô tình. Hắn bảo y đi cũng là không muốn để ý thấy lúc xử lý ngục tốt và nô lệ, người này sẽ cho hắn thêm nhiều phiền phức.
Minh Thanh Tử không dám nhiều lời, yên lặng rời đi.
Minh Chí Tử mặt lộ cười nhạt, nhưng khi Minh Thắng Tử nhìn qua thì đã giấu hết vẻ mặt vào, làm ra vẻ cung kính.
"Ngươi và ta tới hố đất kia xem."
"Vâng."
Bên này, Truyền Sơn và Canh Nhị vẫn đang rầu rĩ.
"Hiện tại ngoại trừ hoàn thành lời thề ra, chỉ có một phương pháp có thể phá lời thề."
"Phương pháp gì?"
Canh Nhị khổ não gãi đầu, "Lời thề kiểu này muốn phá, trừ phi đối tượng bắt thề chủ động làm hỏng lời thề, cũng chính là sinh lòng mưu hại và có hành động đối với người thề. Nói vậy là, xuất phát từ nguyên tắc công bằng do người đứng đầu giới này lập ra, bên bị ràng buộc có thể giải trừ ràng buộc khỏi lời thề."
"À?" Truyền Sơn mỉm cười, "Nói cách khác, chỉ cần ta lập chí hoàn thành lời thề, nhưng đối phương lại nổi sát tâm trước khi ta hoàn thành lời thề, muốn giết chết ta, lời thề có thể phá đúng không?"
"Ừ."
"Ta nghĩ vị Ma quân kia dù hiện tại không muốn giết ta, nhưng sau khi hắn biết ta dẫn người tới trị hắn, ngươi nghĩ hắn còn có thể nhịn được sao?"
"Ngươi coi người ta tu luyện nhiều năm như vậy là vô ích sao? Nếu như điểm ấy hắn cũng không thể chịu được, cũng không có khả năng tu được đến Phân Thần Kỳ."
"Sao ngươi biết hắn đã luyện tới Phân Thần Kỳ?"
Canh Nhị câm luôn, suy ngẫm rồi lại lắp bắp nói: "Ta, ta có thể cảm nhận được."
Truyền Sơn lườm y một cái, người này nhiều bí mật cũng không phải chuyện hôm nay hắn mới biết, thôi vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!