Minh Linh Tử sớm có đề phòng, chứ sao để người đánh lén một kích là trúng, mà khi hắn đối mặt với người đánh lén, mặt mày sửng sốt.
"Ma vật? Nhãi con ngươi dám!"
"Tặc đạo sĩ! Nạp mạng đi!" Truyền Sơn khàn giọng kêu lên, lộ ra nét mặt dữ tợn nhất, cũng dùng chiêu có uy lực lớn nhất hiện nay của hắn, lấy cánh tay phải làm kiếm, kiếm khí phá không đâm về phía Minh Linh Tử.
Minh Linh Tử rất là kinh ngạc, không phải bởi vì người đánh lén người không ra người, ma không ra ma, lại càng không phải thấy lạ vì sao ma vật này lại đánh lén hắn. Điều làm hắn kinh ngạc là, ma vật này thoạt nhìn rõ ràng đã nhập ma, nhưng vì sao hắn lại không cảm nhận được ma khí của hắn ta phát ra? Ma vật này lại có quan hệ như thế nào với hoàng thái tử Lãng quốc.
"Ái au!" Minh Linh Tử không hề coi người đánh lén ra gì đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, khéo sao đụng phải kiếm khí Truyền Sơn đâm tới.
Giỏi cho một Minh Linh Tử! Trong tình huống trước sau đều bị thương mà vẫn dùng linh khí còn lại giật ra một tấm lôi phù, bắn cho Truyền Sơn bổ nhào một cái.
Tiếng nổ mạnh đùng đoàng làm toàn bộ nô lệ mỏ ở đây giật mình tỉnh giấc.
Mắt thấy sắp đại loạn, các ngục tốt vội lớn tiếng quát mắng, dùng trường thương, dùng đại đao, làm các nô lệ không dám ngẩng đầu.
Tiết Triêu Nguyên cầm chặt túi bách báo đã trống khống, vừa rồi hắn chỉ cảm thấy phải tận dụng thời cơ, để lỡ mất sẽ không còn nữa, chờ phóng bảo bối ra mới phát hiện mình làm chuyện gì.
Nhưng hôm nay, tất cả đã thành kết cục không thể tránh được, bảo bối người nọ cho hắn quả nhiên rất cao, Minh Linh Tử xem chừng đã bị trọng thương. Đã thế, hắn cũng không khách sáo nữa.
Còn về ma vật nửa người xương khô đánh lén Minh Linh Tử kia, đợi lát nữa hắn sẽ tìm nó thân cận một phen. Dù sao ma vật kia đã trúng sét, dù không chết thì chốc lát cũng không có sức gây phiền phức cho hắn.
Kinh nghiệm đối địch của Truyền Sơn quá ít, lần đầu tiên đã bị trúng sét nổ tanh bành.
Cũng may Minh Linh Tử vội vội vàng vàng lấy tấm lôi phù cấp bậc không cao, bùa chú công kích cũng chỉ ở khoảng độ 3, miễn cưỡng làm ma vật mới đến cấp 2 Luyện Khí Kỳ giữ được một cái mạng.
Mạng mặc dù giữ được, nhưng vẫn làm Truyền Sơn nổ thất điên bất đảo, quỳ rạp trên mặt đất mãi cũng không hồi sức được.
Ngay lúc hắn đang lo đạo sĩ kia có thể đuổi theo cho hắn một kích không thì Tiết Triêu Nguyên đã đối đầu với Minh Linh Tử.
Truyền Sơn cố gắng lật người, cố không để mình dáng vẻ chật vật, thầm quan sát Tiết Triêu Nguyên chỉ tới cấp đầu làm sao dám đối chọi với kẻ địch mạnh cao hơn hắn sáu cấp.
Minh Linh Tử bị công kích thảm hại, hắn chưa từng nghĩ tới mình sẽ bị "lật thuyền trong mương", bị hai tiểu bối vừa nhập ma đạo ám toán.
Không phải do tu vi hắn thiếu, cũng không phải do hai ma đầu mới sinh kia ghê gớm nhường nào, mà là thứ họ mang đến để ám toán hắn hoàn toàn vượt quá dự đoán của hắn.
Đó thế mà lại là một con ma thú, vả lại còn có lực công kích cấp năm. Nếu với tình huống hắn phát huy bình thường, cũng mới chỉ có thể cùng nó đấu ngang nhau, hôm nay bị nó ám toán, tự nhiên không phải địch thủ của nó, huống chi bên cạnh còn có một ma đầu mới sinh quấy rầy.
Tiết Triêu Nguyên cũng không biết nhiều ma công cho lắm, hiện nay hắn chỉ mới học được cách dùng sương mù đen cản trở tầm nhìn của kẻ địch. Nếu trong lúc bình thường, chút mánh nhỏ ấy căn bản chẳng là gì trước mặt Minh Linh Tử, nhưng vào hôm nay, với tình huống hắn thân mang trọng thương, linh lực khó giữ, chút trở ngại ấy cũng trở thành trở ngại thực sự. Thế mà con ma tước cấp năm ấy còn nhanh như tia chớp, mượn thế sương đen, công kích đến mức hắn khó lòng phòng bị.
Minh Linh Tử không phải kẻ ngốc, cũng nhận ra dự định của Tiết Triêu Nguyên. Hừ, dù hắn chọn "binh giải", cũng sẽ không để những ma vật này cắn nuốt chân nguyên của hắn.
(*) binh giải: một thuật ngữ Đạo giáo. Giải, tức là giải thoát buồn phiền trần thế. Binh, là chỉ binh khí. Binh giải, tức là nhờ binh khí để giải thoát. Hoặc là Đạo giáo đồ gặp phải binh họa chiến loạn bị giết, hoặc là tự sát, hễ là bị binh khí giết chết đều có thể coi là binh giải.
Không thể tiếp tục như vậy nữa, hạc giấy đã truyền ra, không bao lâu nữa sư huynh đệ sẽ đến đây tìm hắn, chỉ cần hắn có thể tránh tạm một lát, không lo không trả được món nợ hôm nay.
Minh Linh Tử cố lấy toàn bộ chân nguyên còn dư lại, đánh mạnh lên đỉnh sơn động một kích.
Một đợt những tiếng vang đì đùng nghe bức bối khó chịu, đá vụn trên đỉnh rơi lả tả xuống. Ngục tốt và nô lệ bên dưới đều chạy trốn, đại sảnh nhất thời lộn xộn.
Tiết Triêu Nguyên cho rằng Minh Linh Tử muốn phá hang chui ra, vô thức ngẩng đầu lên nhìn, mà ma thú chịu một nửa khống chế của hắn tự nhiên bị chủ nhân ảnh hưởng, tự nhiên cũng hướng lên trên chạy trốn.
Ngay trong nháy mắt ấy, Minh Linh Tử bắn người dậy, biến dần thành một tia sáng trốn vào sâu trong hầm mỏ.
Chờ Tiết Triêu Nguyên phản ứng lại được, Minh Linh Tử đã chạy trốn. Tiết Triêu Nguyện hận đến nỗi đánh chết hơn mười ngục tốt và nô lệ trên đài cao.
"Chờ bản cung tu vi cao hơn, không tin không tìm được ngươi!" Tiết Triêu Nguyên nói lời phát cáu, lập tức vận ma khí quét hết đá vụn, lệnh hộ vệ và ngục tốt bốn phía đang tránh né tập trung hết nô lệ lại một lần nữa.
Chờ Tiết Triêu Nguyên phân phó xong chuyện, nhìn lại ma vật vừa rồi nằm sấp trên đài cao không biết sống chết thì ma vật kia đã mất dạng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!