Chương 36: (Vô Đề)

Khi đoàn người thái tử Lãng quốc giơ đuốc tìm tới cửa hầm mỏ, Minh Linh Tử cũng vừa mới hiện thân trước mặt thái tử.

"Ra mắt thái tử điện hạ." Miệng Minh Linh Tử nói chào nhưng thắt lưng cũng không khom chút nào.

Thái tử Lãng quốc lập tức xoay người xuống, chu đáo khom người cười nói theo cấp bậc lễ nghĩa: "Chào đạo trưởng."

Minh Linh Tử thầm quan sát vị thái tử Lãng quốc này, vẻ kinh nghi chợt lóe qua trên mặt, "Không biết thái tử điện hạ đến đây là vì việc gì?"

"Ha hả, chút việc tư mà thôi. Đúng rồi, nghe nói toàn bộ nô lệ mỏ đã bị bắt hết lại?"

Đã là việc tư đương nhiên không nên hỏi tỉ mỉ làm gì, Minh Linh Tử cũng mặc kệ những chuyện thế gian này, thuận miệng đáp trả: "Ừ, phần lớn đã tập trung được rồi, chỉ còn mấy con chuột lọt lưới không biết chạy đâu thôi."

"Đạo trưởng ở đây khổ cực rồi, vậy Triêu Nguyên liền không quấy rầy đạo trưởng thi pháp nữa, đạo trưởng cứ thoải mái đi.

Minh Linh Tử nghe vậy cũng không lập tức rời đi, mà là lại mịt mờ quan sát vị thái tử điện hạ này mấy lần, lúc này mới hơi gật đầu xoay người rời đi. Nhưng hắn cũng không rời đi hẳn, mà là xoay một vòng, dùng ẩn thân thuật ẩn mình, trốn trong tối thầm dò xét ý đồ đến đây của vị thái tử này. Nếu hắn không nhìn lầm, vị thái tử điện hạ này không phải người thường đâu!

Minh Linh Tử vừa đi, nụ cười mỉm trên mặt Tiết Triêu Nguyên cũng lập tức biến mất, giọng lạnh lùng nói với ngục tốt đầu mục đến trước bái kiến: "Danh sách."

"Danh sách? À! Vâng vâng, đây là danh sách toàn bộ nô lệ mỏ còn dư tập trung lại, mời điện hạ xem qua." Ngục tốt phản ứng nhanh, vội trình danh sách lên.

Tiết Triêu Nguyên không đợi thuộc hạ chuyển giao, lấy luôn danh sách xem lướt một lần.

"Đều ở đây hết?"

"Vâng."

"Hừ! Soát lần nữa cho ta, chắc chắn không chỉ những người này! Dù tìm được thi thể cũng phải tập trung hết lại cho ta."

"Việc này…" Ngục tốt hai mặt nhìn nhau, để phòng ngừa phát sinh ôn dịch, họ thấy thi thể là luôn vùi xuống đất luôn, hôm nay lại phải tập trung thi thể lại là cớ vì sao? Thái tử điện hạ tự mình tới đây vốn đã lạ rồi, còn ra chỉ thị kỳ lạ như vậy…

"Thế nào? Có chuyện?" Sắc mặt Tiết Triêu Nguyên cũng không thay đổi, nhưng giọng nói làm người ta lạnh cả xương sống.

Các ngục tốt rùng mình một cái, liên thanh xác nhận, cũng không dám dừng lại nhiều chi, lập tức nhận mệnh rời đi.

"Đứng lại! Các ngươi tìm kỹ cho bản cung, nếu phát hiện một thiếu niên hơn mười tuổi, bất kể chết sống, lập tức đưa tới trước mặt bản cung."

"Vâng." Các ngục tốt đã hiểu, xem ra thiếu niên này chính là nguyên nhân thái tử điện hạ tự hạ thấp địa vị tới tận nơi này rồi.

Ngục tốt tản đi, ngục tốt đầu mục cũng không dám lười biếng, tiến lên thỉnh giáo thái tử điện hạ chuẩn bị ngủ lại đâu.

Ngủ lại? Hắn hiện tại nào có thời gian ngủ!

Tiết Triêu Nguyên trán hằn gân xanh, mắt đầy tơ máu, liếm khóe miệng, loại chuyện này không khai giới không biết, một khi phá giới, cả linh hồn đều thèm khát cảm giác ấy.

Hắn không muốn đợi nữa.

Đạo sĩ phái Thanh Vân sao? Nghe nói ăn những người này càng đại bổ ấy chứ. Sờ bảo bối trong túi bách bảo, Tiết Triêu Nguyên cười gian. Trước khi tới hắn đã hỏi thăm rõ ràng tình hình cụ thể trong hầm mỏ này, hơn nữa đã chuẩn bị tốt những người chịu tội thay để cướp đoạt nguyên khí của những đạo sĩ phái Thanh Vân.

Không phải những nô lệ mỏ trong hầm mỏ này không hề sợ đạo pháp của phái Thanh Vân sao? Không phải hai gã tiên trưởng có mặt ở đây cũng không thể cấm được bạo động sao? Vậy thì đạo sĩ phái Thanh Vân có một hai người chết ở đây chắc cũng không có gì lạ nhỉ? Nói tóm lại, hắn còn không định đắc tội phái Thanh Vân.

"Vào mỏ!" Tiết Triêu Nguyên liếm môi, đã hơi vội vàng. Ai không muốn trường sinh bất lão? Ai không muốn trở nên hùng mạnh? Đặc biệt là quá trình trở nên mạnh này còn tuyệt vời như thế.

"Vâng."

Mấy tên hộ vệ tâm phúc nhìn thấy chủ tử nhà mình lại lộ nét cười thèm máu, không khỏi cùng nhau cúi đầu. Nhớ tới lúc đó, hình ảnh vị thái tử điện hạ này bắt tù binh lấy tim còn chưa tiêu tan khỏi đầu họ. Hai trăm tù binh bị bắt đã bị làm thịt như thế. Nếu không phải sợ bị người phát hiện, mấy ngàn tù binh bị bắt chắc đã trở thành đỉnh lô cho thái tử điện hạ luyện công rồi.

Đáng thương cho những nô lệ gây rối trong hầm mỏ, lần này đại khái một người cũng không giữ lại được rồi.

Các hộ vệ sợ, nhưng tính mệnh người nhà họ đều nằm trong tay vị thái tử điện hạ này, đối với vị hoàng đế Lãng quốc tương lai này đây, họ biết rõ thủ đoạn tàn nhẫn nhưng căn bản không dám sinh hai lòng, lại càng không dám chạy trốn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!