Trên đường chạy về phía chỗ ở, Truyền Sơn càng chạy càng chậm.
Sau khi tâm tình kích động, hắn bắt đầu nghĩ tới, hình dạng hiện tại của hắn có thể giấu được Canh Nhị và Kỷ 14 bao lâu?
Cái dạng hiện tại của hắn, ai tin hắn là một con người?
Nếu để Canh Nhị biết hắn tu ma, biết hắn biến thành như thế này, biết… họ sẽ cảm thấy thế nào?
Hơn nữa, tình huống hiện tại cũng không ổn định, ý thức còn lưu lại của Trách Yểm cũng không bị hắn tiêu hủy hoàn toàn, vẫn còn đôi chút bị hắn kiềm chế trong thức hải chờ tiêu hóa. Nếu xử lý không thỏa đáng, để ý thức của Trách Yểm chạy mất, vậy thì chẳng còn gì để nói.
Mặt khác, sau khi trở về, hắn có thể giúp đỡ gì cho bọn Canh Nhị? Nếu bản thân hắn cứ tùy tiện xuất hiện, sợ rằng không những không giúp được họ, nói không chừng còn có thể dẫn tới đánh nhau loạn lạc. Dù hắn đã tu ma, nhưng dù sao thời gian cũng chưa lâu, đối phó năm sau người thì không sao, nhưng nếu năm mươi sáu mươi người thì sao? Còn các đạo sĩ lỗ mũi trâu phái Thanh Vân nữa chứ? Hiện giờ hắn chẳng qua mới bước vào cánh cửa tu ma, ngay cả tài bảo vệ bản thân cũng không có bao nhiêu.
Hơn nữa, chỉ dựa vào ba người hắn, Canh Nhị và Kỷ 14, muốn lấy lương thực Canh Lục giấu có phải quá đơn bạc rồi không?
Bình tĩnh. Nhất định phải bình tĩnh.
Ngẫm lại xem, làm thế nào mới là tốt nhất bây giờ?
Có lẽ hắn nên tìm một chỗ tu luyện cho tốt đã, ít nhất cũng phải nâng cao tu vi đến cấp đầu của Luyện Khí Kỳ, có thể tự bảo vệ mình, khi nào có thể tạo thành lực sát thương nhất định với kẻ địch rồi lại đi tìm bọn Canh Nhị.
Ừm… Nếu ma khí đã đủ độ, để đạt được cấp đầu của Luyện Khí Kỳ chắc cũng không khó. Hắn đã đoạt được toàn bộ thể ngộ và kinh nghiệm của Trách Yểm, chắc chỉ cần khoảng năm đến bảy ngày là có thể đạt thành.
Nếu có khả năng, hắn còn muốn tìm bản thể của Trách Yểm. Theo ký ức của Trách Yểm, ma vật tu đến Phân Thần Kỳ ngoại trừ việc trong thức hải sẽ có một nguyên thần bản thể thì trong đan điền còn có một viên ma đan ẩn chứa toàn bộ năng lượng ma vật nên có.
Đã kế thừa ký ức Trách Yểm, Truyền Sơn không hề cảm thấy hắn có ý xấu với nội đan người ta vất vả tu luyện ra thì có gì không tốt, trái lại, hắn cảm thấy để viên nội đan ấy cứ ở trong tiên trận đúng là một sự lãng phí to lớn.
Truyền Sơn đột nhiên dừng bước lại.
Nô lệ gầy yếu đi đằng sau hắn co rúm người, dán chặt vào vách hầm mỏ không dám nhúc nhích.
Có điều bất thường gì đó. Ma khí dường như trở nên nhạt hơn. Đi trên đường, loại cảm giác này càng ngày càng rõ.
Không, hắn không thể buông tha cái chỗ kia như thế. Hắn không biết chỗ nào có thay đổi, nếu chỗ ấy thực sự là một tụ ma trận, bỏ qua như thế thật là quá đáng tiếc.
Dù sao con đường kia cũng không có ai tới, hắn lại vừa vặn muốn tìm một nơi đáng tin để nâng cao tu vi. Chi bằng cứ ở lại chỗ đó. Hắn còn có thể nhân cơ hội tiêu hóa một phần ký ức của Trách Yểm.
Đúng, cứ làm như thế đi. Dù sao, tạm thời cũng không vội. Quay lại chỗ ấy bố trí đôi chỗ, sau đó lén chuồn về xem bọn Canh Nhị có mạnh khỏe hay không, nếu họ không sao, hắn liền trốn đi tu luyện; nếu họ có chuyện, vậy tùy cơ ứng biến.
Truyền Sơn quay đầu lại nhìn lướt qua tên nô lệ gầy yếu, "Mậu 98, ngươi có muốn theo ta hay không?" Hắn nghĩ xem phải lợi dụng triệt để người này thế nào.
Mậu 98 ngẩn người, lập tức liều mạng gật đầu, cuối cùng quỳ luôn người xuống dập đầu với hắn, "Qủy gia, tiểu nhân nguyện theo ngài, tiểu nhân thật tình muốn theo ngài, tiểu nhân…"
"Tuy theo ta không an toàn, nhưng ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi. Chỉ cần ta có miếng cơm ăn, ngươi sẽ không chết đói."
Vừa nghe lời này, Mậu 98 càng dập đầu ghê hơn, miệng càng không ngừng thề thốt, biểu thị sẽ toàn tâm toàn ý theo hắn, tuyệt đối không mang lòng phản bội vân vân và mây mây.
Truyền Sơn nghe hắn nói vậy, căn bản không để trong lòng, ngay từ đầu hắn đã không định giữ người này lâu dài, chờ đến khi hắn chiếm trọn lương giấu của Canh Lục, người này muốn đi đâu thì đi, sau này hai người gặp nhau coi như không quen biết. Nói trắng ra, quan hệ giữa hai người là quan hệ đôi bên cùng có lợi. Mậu 98 dù bây giờ nói có hay, hắn cũng không coi người này là người một nhà. Nếu để người này biết hắn chính là Tân 279, nói không chừng gáy của hắn lại bị đập cho phát nữa.
Còn về phần suy nghĩ hiện tại trong lòng Mậu 98 là gì, ngoại trừ chính hắn cũng không có ai khác biết được.
Truyền Sơn mang theo Mậu 98 trở lại nơi vừa rồi, quả nhiên, một lát sau, hắn đã cảm nhận được ma khí đậm đặc.
Ngược lại với hắn, Mậu 98 càng tới gần chỗ này, người càng run ghê hơn. Hai con mắt tam giác cũng không ngừng quét qua quét lại trên mặt đất. Hai khối thi thể không còn nữa, có phải đã bị ăn rồi không? Hay là…?
"Nghe ngươi nói, lần niêm phong này đã kéo dài ba mươi ngày rồi, Canh Lục và Đinh lão đại kia sẽ không có tâm tư khác ư? Chẳng hạn như nghĩ cách chạy trốn gì đó?" Hít sâu một hơi, Truyền Sơn thoải mái duỗi thắt lưng.
"Ai mà chả muốn chạy, nhưng… không ai có thể chạy được." Mậu 98 tuyệt vọng nói: "Khoảng thời gian trước, có người đói muốn điên, muốn bò lên đỉnh ra ngoài, kết quả vừa ló đầu ra, đã bị chém văng."
"Ở trên đỉnh có người trông coi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!