Thời gian cứ từng ngày từng ngày trôi qua.
Ở dưới lòng đất, Truyền Sơn hoàn toàn không có cảm giác thời gian trôi, bỗng nhiên phát hiện một chuyện kỳ lạ. Đó chính là sau khi ngửi thấy mùi cháo xong, ma khí hấp thu vào cơ thể hắn càng đậm hơn so với trước đây nhiều.
Hắn thử tìm kiếm ký ức của Trách Yểm, để tìm ra đáp án cho hiện tượng kỳ lạ này. Sau đó, hắn phát hiện một đáp án phù hợp nhất chính là: tụ ma trận.
Nhưng ai lại làm ra một tụ ma trận xung quanh khi hắn đang tu luyện? Lẽ nào, trong Hắc ngục này, ngoại trừ Trách Yểm còn có ma vật thứ hai?
Điều này làm Truyền Sơn có phần cảnh giác, đồng thời cũng thúc giục hắn càng liều mạng hấp thu ma khí.
Qúa trình trước đây tựa như một ngọn roi vô hình, thời thời khắc khắc quất hắn, bắt hắn phải đề cao thực lực của mình.
Ký ức ngàn năm của Trách Yểm về cơ bản cũng có thể tóm tắt thành một câu: thực lực là tất cả.
Chuyện hắn muốn làm rất nhiều, mà tiền đề ủng hộ hắn thành công chính là: trở nên mạnh!
Chỉ khi nào thực lực hắn trở nên hùng hậu, cường đại vô cùng, hắn mới có thể nói tới chuyện báo thù, nói tới chuyện cứu người, thậm chí cứu vãn một quốc gia. Bằng không, tất cả không cần nói tới.
Đồng thời ngay khi Truyền Sơn liều mạng luyện công, chỗ Canh Nhị và Kỷ 14 lại gặp phải phiền phức lớn.
Người bên ngoài nghĩ hết biện pháp cũng không thể gỡ hoặc phá cánh cửa gỗ thoạt nhìn khá lèo tèo này, bất đắc dĩ chỉ có thể đứng cửa kêu gào:
"Người bên trong nghe đây! Bên trên đã ra lệnh, chỉ cần chúng ta giao Tân 279 ra, hầm mỏ sẽ mở cửa ngay lập tức, cũng sẽ đưa lập tức đưa lương thực và nước xuống!"
"Có nghe thấy không? Mở cửa ra mở cửa ra! Giao Tân 279 ra đây!"
"Đúng! Giao người ra đây! Các ngươi muốn chết nhưng chúng ta thì không!"
"Mở cửa ra! Các ngươi còn muốn hại chết bao nhiêu người nữa! Mở cửa ra!"
"Giao Tân 279 ra đây! Không giao ra thì các ngươi vĩnh viễn đừng có ra nữa!"
"Mấy súc sinh vô lương tâm nhà các ngươi! Hại chúng ta đến mức này rồi các ngươi còn muốn thế nào? Các huynh đệ, họ không giao ngươi, chúng ta liền liều mạng với họ!"
"Con mịa nó, ta cũng không tin cánh cửa này lại rắn chắc như thế! Dùng sức đập cho ta!"
"Chờ đã! Cửa không mở được, lẽ nào những vách tường này cũng không đập ra được?"
"Đúng vậy! Các huynh đệ, theo ta đến sát vách đào tường, cũng không tin không đào ra được!"
Bên trong cánh cửa, Kỷ 14 khá bình tĩnh. Loại tình huống này Truyền Sơn và hắn đã dự liệu từ lâu. Đáng tiếc là ngay lúc họ dự định chuẩn bị thỏ khôn có ba hang đào hai cái hang khác thì đầu tiên là Canh Nhị mất tích, tiếp đó Truyền Sơn cũng không thấy nữa.
Kỷ 14 hỏi Canh Nhị: "Cửa này có thể duy trì được không?"
"Có thể." Canh Nhị hơi khẩn trương, chầm chậm bước tới bước lui trong phòng.
"Cửa đường hầm lần trước kia đã lấp lại chưa?"
"Họ sẽ không tìm vào lối ấy." Canh Nhị nói chắc chắn.
"Thế còn vách tường? Mặt đất thì sao?"
"Chắc là… không sao đâu."
"Chắc là?"
Canh Nhị chà xát chà xát tay, cười mỉa: "Hay là chúng ta đào đi?"
"Có thể chạy đi đâu được? Còn có chỗ nào an toàn hơn ở đây?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!