Đây là vắng vẻ tuyệt đối.
Qúa mức yên tĩnh, hắn lại không buồn ngủ, để phá tan yên lặng buồn chán, hắn chỉ có thể không ngừng suy nghĩ.
Đủ loại suy nghĩ lạ kỳ lập dị đều xuất hiện.
Hắn nghĩ tới nương hắn. Trước đây không cảm thấy, hiện tại lớn lên đã biết nhiều điều, mới cảm thấy nương hắn là một người rất giỏi.
Nếu như đổi thành phụ nữ, nghe nói nhi tử mình sinh ra đã là một đứa mang vận xui, chắc tám chín phần mười sẽ ghét bỏ nhi tử này, thậm chí vứt bỏ nó đi?
Nhưng nương hắn cũng chỉ nghe rồi là thôi. Hắn không biết trong lòng nương hắn nghĩ thế nào, nhưng từ khi hắn bị vị thần toán xác định là sao chổi xong, nương hắn cũng không đối xử khác biệt giữa hắn và đệ đệ được coi là phúc tinh. Lúc người trong thôn dù có chuyện hay không đều đổ lên đầu hắn thì nương hắn vẫn cố gắng bảo vệ hắn.
Có lẽ là vật họp theo loài đi, có nương như vậy, cha hắn cùng với ông bà đều bảo vệ người trong nhà, cha hắn suýt nữa đã trở mặt với những người muốn đuổi hắn khỏi thôn.
Lúc đệ hắn chưa hiểu chuyện còn có thể cười nhạo hắn, chờ sau khi hiểu ý nghĩa của từ "môi tinh" rồi thì thoáng chốc trở nên trưởng thành hơn nhiều, buổi tối còn bò lên giường hắn, an ủi hắn, muốn chia một nửa phúc khi cho hắn
Muội hắn thì lại có chút sợ tương lai bị hắn liên lụy không gả cho nhà nào tốt được, sau đó bị nương mắng, kết quả nhào vào lòng hắn khóc lớn một hồi. Khóc xong hôm sau bắt đầu không thèm nhìn đến các tiểu tử vây quanh quanh nàng nữa.
Ngươi xem, thực ra hắn cũng không phải là xui xẻo. Ít nhất hắn có người nhà thật tình đối tốt với hắn, chỉ điểm này thôi cũng may mắn hơn rất nhiều người trên đời này rồi.
Từ khi thay phụ thân tòng quân, hơn năm năm về nhà một chuyến, đó chính là chuyện trước khi tiến vào quân Lãng quốc. Cũng không biết hiện tại họ ra sao?
Truyền Hải đệ hắn là một người thông minh, lại có phúc khí, có lẽ họ đã thuận lợi trốn chạy được?
Đúng, nhất định họ đã thuận lợi trốn được! Họ nhất định không có chuyện!
Còn cả Vương tướng quân, Trịnh quân sư, Thiếu Hoa, A Hùng, họ nhất định sẽ không sao cả.
Nhưng nếu họ không trốn ra được thì sao? Nếu họ bị người bắt thì sao?
… Sợ hãi từng chút từng ăn mòn bình tĩnh của hắn.
Càng nghĩ theo hướng tốt, trong đầu lại càng sẽ xuất hiện cảnh tượng đáng sợ.
Hắn muốn dừng lại, hắn muốn đổi thứ để hỏi. Nhưng vì sao hắn cứ nghĩ tới tình cảnh Canh Nhị và Kỷ 14 đều không thể nào tìm được hắn?
Hoảng loạn, bất an, làm hắn hét to lên lần nữa. Lần này hắn dùng hết sức lực, cố gắng hét to lên.
… Lặng yên. Lặng yên đến nỗi làm người ta suy sụp.
Đột nhiên!
Ack… A…!
Nỗi đau tê liệt không thể dùng ngôn ngữ miêu tả thoáng cái đã truyền tới toàn thân.
Đây là đau đớn gấp mười gấp trăm lần so với thân thể, là đau đớn khi linh hồn bị xé sống!
Ba canh giờ, hắn đã phải sống qua ba canh giờ đau khổ như vậy?!
Ha ha ha! Au a a a ──!!!
Đau đớn xé rách linh hồn không biết lúc nào ngừng lại, sau đó một khoảng thời gian lại bắt đầu lần nữa, cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại không dứt.
Truyền Sơn cảm thấy mình thật giống như bị vò veo sau đó bị vân vê nhào nặn, cứ như thế lặp đi lặp lại rất nhiều lần
Ngay từ đầu hắn còn tính toán thời gian, dựa theo ba canh giờ phát tác một lần, tính khoảng thời gian hắn bị chôn dưới lòng đất bao lâu. Nhưng sau đó, có lẽ là quá đau, có lẽ là hắn đã dần suy sụp, chỉ ghi nhớ được năm lần phát tác là không tính nữa.
Hắn cảm thấy mình đợi thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi hắn cảm thấy đã trôi qua bốn năm trăm năm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!