Mã diêm vương Mã Gia Quan đã bắt đầu trở thành một gã ngục tốt từ hai mươi năm trước, đã từng nghĩ tới mình có ngày có thể trở thành một tên tù phạm hay không.
Mỗi khi gã nghĩ tới vấn đề này, gã cũng rất sợ. Nếu như đổi lại làm người bình thường, có khả năng sẽ sợ hãi rồi suy bụng ta ra bụng người: nếu ta tốt với tù phạm một chút, như vậy tương lai nói không chừng người khác cũng sẽ tốt với ta một chút.
Nhưng Mã Gia Quan bị ảnh hưởng của phụ thân gã khá sâu, trong mắt gã, ngục tốt vĩnh viễn cũng không đối xử tốt với tù phạm, các tù phạm trong phòng giam trước khi chưa ra tù chỉ có nước liếm chân thối của ngục tốt. Nếu quạ đen trên thiên hạ này đều đen như nhau, thế chi bằng gã cứ đen đến cùng, dứt khoát hưởng thụ hết tất cả quyền lượi mà một gã ngục tốt nho nhỏ có thể hưởng thụ được, bất kể phần quyền lợi đó được xây dựng trên nỗi thống khổ các tù phạm và người nhà tù phạm.
Mã Gia Quan với suy nghĩ ấy nên đã trở thành Mã diêm vương trong miệng các tù phạm. Hai mươi năm qua, ngoại trừ việc không thể thỏa mãn nguyện vọng thăng quan tiến chức của cha gã thì gã cảm thấy cuộc sống của gã cũng chẳng khác quan lão gia là mấy.
Năm năm trước, có lẽ bởi vì gã làm được việc, có lẽ bởi vì danh ác quan của gã đã truyền khắp nơi, thế là gã thình lình bị điều tới mỏ than núi Vân này.
Lúc vừa mới tới đây, gã cực kỳ uể oải và chán chường, cũng hoài nghi có phải mình đã đắc tội người nào không mà bị phái đến một nơi sơn dã hoang vu thế này. Nhưng chưa tới một tháng gã đã phát hiện ngục giam là mỏ than đá này quả đúng là một chỗ vui chơi tuyệt vời cho ngục tốt.
Ở nơi đây, vô luận ngươi làm gì với tù phạm này, đều không cần lo lắng bị người ta bẩm báo lên trên. Ở nơi đây, ngục tốt chính là đại gia, mà gã thân là ngục tốt đứng đầu càng là thần của đám tù phạm ấy.
Nhưng Mã Gia Quan cũng không bị hồ đồ vì phần quyền lợi hùng mạnh này, gã thông minh biết trong Hắc ngục này có những người gã không thể dây vào. Để không phải chết khó hiểu như ngục tốt tiền nhậm của gã khi đang đi tuần tra trong mỏ, trừ phi mỗi lần tuần tra theo lệ hoặc là bên trên có phân phó đặc biệt gì, bằng không gã tuyệt đối sẽ không tiến vào Hắc ngục này một bước, dù tiến vào rồi cũng phải có hơn hai mươi tên ngục tốt đi cùng.
Mà nay gã lại cần phải ẩn thân trong Hắc ngục này!
Tròn mười lăm ngày, gã tham sống sợ chết như một tù nhân, sống sợ hãi như một tù nhân.
Tất cả những điều này đều bởi vì tên Tân 279 chết tiệt và cả Canh Nhị!
Mã diêm vương vừa nghĩ tới tình cảnh hiện tại của mình thì sẽ hận nghiến răng nghiến lợi. Sờ cánh tay phải của mình, vết thương còn chưa tốt, cánh tay này gần như không thể dùng, làm hại gã chỉ có thể trốn ở đây tạm thời không dám ra ngoài tìm lương thực. Mà lần này, đầu sỏ làm gã bị thương ngoài Tân 279 còn có cả Kỷ 14 nữa.
Hận cũ thù mới, hai ngày nay, trong đầu gã hầu như đều tưởng tượng tới lúc kết thúc niêm phong động, gã sẽ đối phó ba người Tân 279 như thế nào.
Hôm nay đã là ngày thứ mười sáu, lương thực còn lại sắp thấy đáy, gã không biết tình huống như vậy còn phải duy trì bao lâu. Dựa vào kinh nghiệm trước đây có người nói cho gã, lần niêm phong động này ít nhất không dưới hai mươi ngày.
Còn bốn ngày nữa, gã có thể chịu đựng được tới lúc đó không? Nếu thời gian niêm phong mỏ kéo dài hơn? Gã có phải sẽ chết đói tại nơi đây không?
"Xào xạo."
Mã diêm vương ngồi trong bóng đêm cả kinh nhảy dựng, cầm đại đao bên người nhanh chóng vọt ra cửa.
Cửa gỗ đơn giản do từng mảnh gỗ ghép lại thành, có rất nhiều khe nhỏ. Mã diêm vương tiến tới gần, thông qua khe cửa nhìn ra bên ngoài.
Ngoài cửa, một gã nô lệ mỏ thân hình cao to cầm trong tay đen ***g soi chỗ ở của gã, tựa hồ đang phán đoán xem bên trong có người hay không.
Con mắt của Mã diêm vương lóe sáng, đây không phải Tân 279 – một trong những kẻ thù của gã sao? Thật đúng là oan gia ngõ hẹp. Nhưng mà, sao hắn lại chạy tới đây? Lẽ nào đối phương đã biết chỗ gã ở? Hay là chỉ đang trên đường tìm lương thực?
Mã diêm vương ngừng thở, gã thấy kinh ngạc vì sức sống của Tân 279, nhưng gã cũng sợ Tân 279 đã nát nửa người, gã kiêng kỵ một người khác cơ.
Kỷ 14 có thể cũng tới đây hay không?
Tân 279 đi tới đẩy cửa.
Mã diêm vương dán chặt người vào tường không nhúc nhích.
"Ken két."
Cửa bị đẩy ra một cái khe, Tân 279 giơ đèn ***g vói vào bên trong soi.
"Quái lạ, lại là một cái phòng không. Ta đã nói một người thì có gì nguy hiểm đâu, đây không phải người cũng gần như sắp chết rồi sao?" Tân 279 không vui oán giận hai câu, lấy đèn ***g về xoay người rời đi.
Chờ ánh sáng đèn ***g của Tân 279 mất dần, Mã diêm vương lúc này mới đi ra từ phía sau cửa.
Một mình sao?
Trên mặt Mã diêm vương lộ vẻ dữ tợn. Chống lại Kỷ 14 gã không có tự tin, nhưng đối phó với một người nửa sống nửa chết như thế này, gã tin dù gã có bị thương một cánh tay cũng có thể lấy cái mạng nhỏ của hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!