Hai năm sau.
Đây là một ngọn núi nhỏ đầy linh khí, đương là giữa trưa, có một luồng sáng xinh đẹp lóe lên, lập tức có một chiếc mai rùa bự chảng xuất hiện từ giữa không trung.
Mai rùa xuất hiện xong, luồng sáng lập tức biến mất, rồi mai rùa cũng mất theo, trên bãi cỏ xanh mượt trống trải tự dưng có một đám sinh vật hình người to có nhỏ có, à, còn có một con la nữa.
"Cuối cùng cũng ra rồi, bên trong khe hở không gian đúng là chẳng phải nơi cho người ở." Đào Hoa là người phản ứng đầu tiên, hắn cảm thán một tiếng rồi giả vờ ngã về phía Kỷ 14 đang ngồi khoanh chân như thể nhu nhược yếu đuối lắm vậy.
Kỷ 14 lóe cái đã mất đâu, làm Đào Hoa dựa hụt.
Đào Hoa dẩu môi, nhìn thấy tiểu ngốc tử trong lòng Truyền Sơn là mắt sáng lên, đưa tay chọc một cái vào mặt nó.
Đại Hắc đứng lên há mồm cắn tay hắn.
Canh Nhị biến thành một con rùa ngọc nho nhỏ, nằm ỉu xìu úp sấp trên đùi Truyền Sơn chứ không khoe khoang công lao vĩ đại của y.
Truyền Sơn đặt tiểu ngốc tử sang một bên, đưa tay đút Canh Nhị rùa vào lòng, rùa con nhà hắn rõ ràng đã mệt nhoài, nói không chừng còn bị thương nữa, hắn cần phải kiểm tra kỹ càng cho y mới được.
"Canh Nhị không sao chứ? Lần này cả đám có thể bình an đều dựa vào y cả." Kỷ 14 nói.
Đào Hoa không chịu, hắn không thích Thập Tứ huynh khen ngợi người khác, nhưng canh giữ bảo vệ của Canh Nhị đúng là điểm mạnh nhất trong số năm sư huynh đệ họ, dù hắn muốn phủ nhận cũng khó.
"Y bị thương, cần phải điều dưỡng một thời gian." Truyền Sơn vừa dùng thần thức kiểm tra cho Canh Nhị, vừa đáp.
Đào Hoa thấy dáng vẻ cẩn thận ấy của Truyền Sơn, lòng có phần ghen tỵ, Thập Tứ huynh nhà hắn sẽ không đối xử với hắn như thế.
Sau khi mọi người dần phục hồi tinh thần, Kỷ 14 hỏi: "Các ngươi có biết đây là đâu không?"
Đào Hoa vội vã cúi đầu tìm kiếm tinh đồ, nhưng hắn không tìm ra được, chỉ thấy từ trong ngực Truyền Sơn nhô lên một pháp bảo hình quyển vở.
Truyền Sơn cười sờ cái móng nhỏ như hạt gạo đẩy tinh đồ lên, nhận lấy mở ra.
Pháp bảo tinh đồ này có thể làm Canh Nhị khen ngợi không dứt lời, ngoại trừ khả năng dò khe hở không gian ra thì chính là nhờ vào số hành tinh bao la ẩn trong nó.
Tinh đồ phía trên pháp bảo xoay tròn tròn, thay đổi liên tục mấy tinh hệ, sau đó mới dần ổn định lại.
Truyền Sơn thấy trong tinh đồ có một ngôi sao rất sáng, liền lấy tay chạm vào đó.
Ngôi sao bị chạm vào đó lóe lên một chút, dưới pháp bảo xuất hiện một hành tinh với màu sắc rực rỡ, sau đó những khoảng trống bên cạnh còn xuất hiện tên và một đoạn giới thiệu sơ về hành tinh đó.
"Lan tinh? Chúng ta tới tận nơi xa thế cơ à?" Truyền Sơn không biết nên khóc hay nên cười. Nhớ trước kia họ rất muốn tới Lan tinh thăm thú, nhưng sau thì đã bỏ ý nghĩ ấy đi, nào ngờ chỉ qua một khe hở không gian mà họ đã được đưa tới đây.
"Ra khỏi khe hở không gian đến nơi nào cũng bình thường. Chúng ta cũng may, lần này nếu không có Canh Nhị rùa, có lẽ chúng ta đã bị các luồng khí trong khe hở không gian xé tan tác, thậm chí ngay cả tinh thần cũng không thể giữ được hoàn chỉnh, càng đừng nói tới xông ra ngoài được. À đương nhiên là, tinh thần ta rất ổn định, dù cơ thể này của ta không còn, ta vẫn sống lại được, nhưng các ngươi thì không." Đào Hoa đắc ý nói.
Kỷ 14 liếc hắn, "Ngươi có gì mà đắc ý? Chúng ta có thể toàn mạng đi ra thì liên quan quái gì tới ngươi?"
Đào Hoa bị kích thích, "Đó là do ta không mang bản thể ra thôi! Nếu ta cũng như Canh Nhị, hợp cơ thể mới tu và bản thể lại với nhau thì ta cũng có thể mang mọi người an toàn đi ra mà, ta cũng giỏi lắm, Thập Tứ ca ca phải tin người ta chứ."
"Câm miệng! Không được nũng nịu."
Đào Hoa ứa nước mắt, trước đây hắn hay hùa cùng mấy sư huynh đệ khác để cười nhạo Canh Nhị, tại y không cất bản thể ở nơi an toàn mà mang đi khắp nơi. Còn họ, dù phải làm một vài chuyện lớn thì cùng lắm cũng chỉ dùng một phân thân thôi, giờ thì đến lượt hắn bị vợ cười nhạo rồi.
Hu hu, sau này hắn cũng sẽ mang bản thể đi khắp nơi, có điều nếu mang bản thể của hắn theo sẽ rất phiền hà, không như rùa ngốc được sư phụ thiên vị, có thể mang bản thể theo như mang pháp bảo, còn không ảnh hưởng gì tới nguyên khí thiên địa mỗi nơi.
Vì không muốn Kỷ 14 ghét bỏ, Đào Hoa cố gắng phát huy tác dụng, vắt hết óc đáp lại: "Theo ta được biết, Lan tinh là một hành tinh tu giả cỡ lớn, đủ mọi kiểu tu luyện, tu vi của tu giả nơi đây bình thường đều rất cao, thực sự là Kim Đan nhiều như nước, Nguyên Anh đi khắp nơi, Xuất Khiếu Phân Thần cả đám, tu giả Hợp Thể cũng không hiếm thấy. Còn đại năng Độ Kiếp Kỳ thì bình thường đều ở trong động tiên tu luyện hiếm khi ra ngoài, nhưng thi thoảng cũng sẽ lộ mặt."
Kỷ 14 nhíu mày, tu vi của hắn đã đạt Kim Đan Kỳ, ở Lam tinh gần như có thể tung hoành được rồi, nhưng tới Lan tinh thì rõ ràng còn chưa đạt tiêu chuẩn. Chỉ là Truyền Sơn…
Truyền Sơn chỉ đang để ý tới Canh Nhị rùa trong lòng, Đào Hoa nhìn mà ngứa mắt, cố ý nói: "Ngươi có thể dùng cách song tu giúp y khôi phục và chữa thương nhanh chóng, con rùa ngốc kia không dạy ngươi sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!