Chương 19: (Vô Đề)

Mất gần nửa canh giờ mới cởi được hết quần áo Truyền Sơn, theo từng thớ da thớt thịt lộ ra ngoài, Kỷ 14 càng nhìn càng cau mày.

Chỉ thấy trên lưng Truyền Sơn không có mảnh da nào hoàn chỉnh, không những thế, hễ là da thịt lộ ra thì phần lớn đều sưng đỏ, có nhiều chỗ da thịt còn bong tróc, lộ ra máu và thịt đỏ đen bên trong.

Mà điều lạ nhất là, máu tràn ra từ khắp các vết thương biến thành màu đen, đương nhiên đây cũng có thể là do ánh nến. Nhưng vì sao thoạt trông lại kỳ lạ như vậy.

"Lẽ nào roi quất có vấn đề gì sao?"

Canh Nhị lòng biết rõ ràng nhưng không trả lời. Y nghĩ đó chắc là bí mật của Truyền Sơn, Truyền Sơn nếu phải giết người vì bí mật đó, vậy hắn chắc chắn sẽ không muốn cho nhiều người biết. Huống hồ hắn và y còn có khế ước bảo vệ bí mật.

Đúng rồi, tính canh giờ, tiểu tử này sắp phát tác rồi ha?

Canh Nhị liếc nhìn Kỷ 14, phải dùng biện pháp gì mới mời người này đi được đây.

Kỷ 14 thấy nét mặt Canh Nhị đã biết y đang nghĩ gì, đột nhiên nói:

"Đây là nơi ở bí mật của ngươi?"

Hang động này trống trơn, vắng vẻ, sạch sẽ, khá là rộng rãi, tuyệt đối không phải cái chỗ chật hẹp giống như ổ chó trước đây hắn đã thấy.

Canh Nhị "ừ" một tiếng từ chối cho ý kiến. Y đang do dự có nên lãng phí một chiếc lý y bọc vết thương cho Truyền Sơn hay không.

Kỷ 14 liếc về phía cửa vào, "Nhưng ta nhớ rõ ràng trước đây cũng vào từ chỗ ấy. Sao bây giờ lại thành ra hai chỗ hoàn toàn khác nhau như vậy?"

Canh Nhị hoàn hồn, lập tức ngậm chặt miệng.

Kỷ 14 biết người này nhiều bí mật, cũng không hỏi thêm nhiều, chuyển sang đề tài khác:

"Hôm nay chúng ta đã ngồi lên cùng một chiếc thuyền, trước khi chưa an toàn, ai xuống trước thì người đó chết trước."

Canh Nhị hơi do dự, gật đầu. Y đã nghĩ thông suốt, bất kể lúc này hai người vì sao phải giúp cái tên đang nửa chết nửa sống trên giường thì sự việc cũng đã như vậy, họ muốn sống sót cũng chỉ còn cách hợp tác với nhau. Kỷ 14 muốn lợi dụng năng lực của y, y cũng có chỗ cần Kỷ 14.

Nhưng tên đang nửa chết nửa sống trên giường có tác dụng gì chứ? Làm lương thực dự trữ chắc? Khó ăn thì thôi, chỉ sợ ăn vào bị trúng độc.

Kỷ 14 nhìn theo ánh mắt y, nói rất thực tế: "Cứ giữ cái mạng cho hắn đã. Có thể chịu đựng được đó chính là tạo hóa của hắn, không thể chịu đựng được đó cũng là mệnh của hắn."

Canh Nhị hoàn toàn đồng ý.

"Ack… ta muốn hỏi ngươi một việc."

"Ngươi nói đi."

"Lần trước đóng động đã làm bao nhiêu người chết?" Canh Nhị vừa vắt khăn vừa dè dặt hỏi dò.

Kỷ 14 ngừng một chút, đáp: "Nghe nói đã chết gần hai trăm người, gần một phần ba số nô lệ mỏ lúc đó. Phần lớn mọi người đều bị giết do cướp giật lương thực, một phần thì chết do đói. Khi đó nghe nói ngay cả việc ăn thịt người cũng xuất hiện."

Canh Nhị tay cầm khăn vải kinh ngạc nhìn về phía vách tường, cảm giác áy náy đã lâu lại dâng lên.

Lần này sẽ làm bao nhiêu người chết?

Đây là lần thứ mấy bởi vì "tiên đoán" của y mà dẫn đến nhiều người chết như thế?

Y cứu một người, kết quả lại làm hơn trăm thậm chí hơn nghìn người chết. Sau này có phải sẽ càng nhiều hơn không?

Nếu như y không có năng lực này thì tốt biết bao.

Kỷ 14 không biết Canh Nhị đang nghĩ gì, nhưng có thể nhận thấy Canh Nhị đang buồn, nhưng cả đời này, hắn không thoải mái hơn người khác cũng chẳng biết cách an ủi người khác thế nào, chỉ có thể mặc kệ Canh Nhị đờ người ngồi đó.

"Ack… Au… A a!" Truyền Sơn đang hôn mê đột nhiên trở nên vặn vẹo, cả người như bị đau tới cực điểm, trong miệng phát ra tiếng gào thét không thể nào chịu đựng được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!