Chương 17: (Vô Đề)

"Ngươi sợ họ?"

Canh Nhị nhăn nhó gật đầu, "Mỗi lần họ xuống đều sẽ có không ít người chịu tội, còn có thể người bị chết nữa. Hơn nữa họ rất rất rất tham lam, chỉ cần để họ tìm được cơ hội lục soát, họ sẽ tìm ra nhiều đồ tốt. Vả lại vừa lấy vừa đập, đồ đạc vốn đã sắp xếp gọn gàng cũng sẽ bị họ làm lộn xộn, vương vãi, càng làm nhà cửa bẩn thỉu. Mỗi lần họ tới, ta đều phải thu dọn hơn nửa ngày."

Chuyện này đối với y, thật là còn khó chịu hơn cả bị đánh.

"Không được, phải quay về dọn đồ." Canh Nhị quay đầu muốn đi, Truyền Sơn kéo y lại.

"Đổi đồ lát nữa lại bàn. Đúng rồi, các ngục tốt bao lâu lại xuống một lần?"

Canh Nhị có phần không muốn, y muốn về thu dọn đồ cơ, nhưng lại không muốn để Truyền Sơn thấy y dọn hết đồ.

"Nếu mà ngươi đi…"

"Nói!" Truyền Sơn trừng mắt.

Canh Nhị run run, mau chóng nói: "Tầm hai tháng, có lúc cũng sẽ tới bởi vì có tình huống đặc biệt. Lần này cách lần trước họ xuống còn chưa tới hai tháng."

"Vậy ngươi có biết lần này xuống vì sao không?" Truyền Sơn nghĩ thầm sẽ không phải vì hắn đập đường thông gió chứ.

Canh Nhị gãi đầu, có thể là đầu bị quấn chặt quá, có hơi ngứa.

"Chắc là vì bọn Đinh lão tam báo lên trên về chuyện động mỏ sụp. Hơn nữa hơn một tháng nay người chết khá nhiều, họ xuống cũng là để kiểm kê nhân số."

"Ờ? Vì sao phải kiểm kê nhân số? Sợ có người chạy thoát? Nơi này từng có người chạy thoát sao?" Tim Truyền Sơn thoáng cái đập nhanh hơn chút.

"Không có."

"Không có?" Lòng Truyền Sơn thoáng cái nặng nề.

"Ngươi vào đây đã được bao lâu?" Truyền Sơn đột nhiên nói.

"Có bảy năm rồi đi, nếu ta không nhớ sai."

"Vậy chắc ngươi cũng khá là quen thuộc nơi đây đi?"

"Không thể nói là quen thuộc nhiều, nhưng đường mỏ nào có thể đi, chỗ nào không thể đi, chỗ nào số lượng than lớn, chỗ nào đã đào gần hết thì đại khái ta vẫn biết chút." Canh Nhị không rõ vì sao hắn lại muốn hỏi những điều ấy, nhưng vẫn thành thật trả lời.

"Ngươi ở đây lâu như thế, lẽ nào không nghĩ tới chuyện… trốn ra?" Truyền Sơn hỏi những câu ấy, ánh mắt nhìn chằm chặp vào Canh Nhị.

"Ngươi muốn chạy trốn?" Canh Nhị tựa hồ chẳng hề kinh ngạc, kéo nhẹ cái khăn quấn trán, cười khổ nói: "Ai mà không từng nghĩ tới? Nhưng ở đây không ra được."

"Sao biết?" Đào cũng có thể đào ra một con đường chứ."

Canh Nhị yên lặng một hồi, nói: "Ta chỉ biết là người muốn đào đường trốn ra đều đã chết."

"Vì sao?"

"Tình huống nơi đây nguy hiểm hơn ngươi nghĩ nhiều lắm. Vào đây rồi ngươi cũng rất dễ mất phương hướng, nếu như không phải người đã ở đây lâu, phương hướng cũng không thể phân biệt rõ được.

Nếu chỉ dựa vào một người, đào lên trên, không có khung chống tường, đập cũng sẽ bị hòn đá bùn đất đập chết; nếu khoan lỗ, cứ đào cứ đào ngươi sẽ không biết ngươi đào tới chỗ nào, nếu như bùn đất của con đường đằng sau bị sụp xuống, vậy ngươi cũng chỉ tự dựng cho mình một phần mộ; có lúc còn bị ngập nước, thậm chí nổ tung."

"Nếu như có rất nhiều người hợp tác thì sao?"

"Cũng thế. Dù không đề cập tới địa hình phức tạp thì chế độ mật báo và tội liên đới ở đây cũng có thể ngăn chặn phần lớn kế hoạch trốn ra."

"Chế độ mật báo? Tội liên đới?"

"Nếu có người phát hiện ý đồ đào động chạy trốn, chỉ cần hắn vạch trần người kia với ngục tốt, hắn có thể được đào lên trên làm việc. Đây là chế độ mật báo. Tội liên đới thì có nghĩa là, nếu như có người chạy thoát thật, một khi bị phát hiện, toàn bộ người làm việc trong mỏ sẽ mất đi nguồn gốc sinh hoạt. Hơn nữa, chúng ta lại lấy đường ống khói và lỗ thông khí để sinh tồn cũng sẽ bị lấp kín lại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!