Hai người đi vào một đường mỏ khá sâu. Lấy bước chân của Truyền Sơn để đo, nơi đây chí ít cũng cách khoảng sân mỏ ngoài kia bảy, tám dặm đường.
Canh Nhị bảo thực ra họ không đi xa như vậy. Chẳng qua họ chỉ đi vòng vòng dưới lòng đất thôi.
Phía trước truyền đến tiếng leng ka leng keng, Canh Nhị ý bảo đã đến nơi rồi.
Ở phía trước hình như một tổ người đang làm việc, số người không ít, khoảng chừng bảy, tám người, đang phân công hợp tác.
Canh Nhị mang theo Truyền Sơn tìm một chỗ đằng sau bọn họ bắt đầu đào bới.
"Đợi lát nữa nếu ngươi cảm thấy khó chịu, nhất định phải nói với ta. Chúng ta ra ngoài một chuyến trước, chờ đổi ngụm khí rồi lại quay lại." Canh Nhị căn dặn Truyền Sơn.
Truyền Sơn gật đầu.
"Còn nữa, sau này nếu ngươi thấy vách tường than đột nhiên lồi lên, hoặc là bắt đầu rơi rớt hàng loạt xỉ than, hoặc là nóc hầm hạ xuống, vách than trở nên mềm đi, nghe thấy tiếng động lạ, sờ phải các hiện tượng như tường than có nước, ngươi không cần để ý gì sất, lập tức quay đầu chạy ra ngoài."
Truyền Sơn vỗ vỗ Canh Nhị, bày tỏ cảm ơn.
Canh Nhị tựa hồ hơi xấu hổ, líu lưỡi nói: "Còn có rất nhiều chuyện phải chú ý, chờ sau này từ từ nói với ngươi."
"Cảm ơn." Câu cảm ơn này, Truyền Sơn nói rất thật lòng.
"Yo, vợ chồng son đang thủ thỉ gì đó?" Bên cạnh đột nhiên có người đi tới xen miệng vô.
"Vợ chồng son người ta nói chuyện, ngươi đừng chen chân vào, ngươi nói ngươi có đáng ghét không?" Đồng bạn với người nọ trêu đùa hắn ta.
"Ấy dà, không phải là do ta thấy Canh Nhị vất vả lắm mới lại tìm được một người bạn, tuy rằng là nam nhân, nhưng cũng đáng để chúc mừng a. Ha ha!
"Đúng vậy, Canh Nhị, nắng hạn gặp mưa rào, tối qua tiếng kêu của các ngươi vang vọng ai cũng nghe thấy đấy."
"Đúng vậy, kêu rõ là kịch liệt! Canh Nhị à, mông ngươi có đau không? Có cần ta thổi cho ngươi không? Ha ha ha!" Cả đám cười vang.
"Người này đầu óc có bệnh đi, chính là không giống với người thường chúng ta. Trước sau đều có thể sử dụng. Ha!"
"Ai, ngươi nói sai rồi. Canh Nhị của chúng ta, cái "cây" đằng trước giờ chỉ là một vật trang trí, mặt sau của người ta mới là nơi làm việc nghiêm túc."
"Canh Nhị, cởi quần ra cho cả đám xem xem, xem chỗ đó của ngươi có dài như mọi người không. Ha ha ha!"
Canh Nhị cúi đầu không nói chuyện. Trong lòng y đang hối hận, nếu sớm biết Truyền Sơn có bệnh, ngay từ đầu y nên cho hang động thêm một thủ tục mới đúng.
Truyền Sơn ngồi xổm trên đất, giữ yên tư thế đào bới, mắt buông rũ xuống.
"Canh Nhị, làm với nam nhân sướng không? Sớm biết ngươi có cái gu ấy, tìm đến anh đây này. Đúng lúc ta cũng không có tiền tìm nữ nhân, tắt đèn rồi không phải chúng ta đều làm như nhau sao?"
"Đệt, Tân 28, thì ra ngươi còn thích chơi nam nhân?"
"Ai nha, cái này có gì mà thích với không thích. Ở cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi như thế này, nữ nhân lại chỉ có mấy người kia, lão tử kiếm sống cũng khó khăn, sao mà đi chơi gái được? Còn không bằng tìm một cái cống thông nhể. Canh Nhị, ngươi nói có đúng không?"
"Không phải ta."
"Cái gì?" Tân 28 cố ý lớn tiếng hỏi.
Truyền Sơn quét mắt nhìn Canh Nhị, nhất thời cảm giác với người này rất phức tạp. Vừa muốn hung hăng đánh y một trận, lại muốn chặn cái miệng của y lại. Ngươi nói hắn sao lại đi tìm một người như thế là tiểu đệ?
"Tối hôm qua không phải ta."
Qủa nhiên! Trong nháy mắt ấy, Truyền Sơn thực sự rất muốn bóp chết Canh Nhị trước mắt.
"Không phải ngươi? Chẳng lẽ…" Ánh mắt mọi người cùng nhìn về phía Truyền Sơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!