Canh Nhị cảm thấy hôm nay mình không những không may mắn mà còn cực kỳ xui xẻo.
Lúc y thấy người nọ ngã ở đó, căn bản không muốn giết hắn. Y thích lấy đồ của người chết, đó là bởi vì đối phương dù sao cũng không dùng nữa, nhưng y không thích giết người. Nhưng người nọ vốn không tin y, y đánh thì đánh không lại hắn. Trực giác của Canh Nhị tốt, y vừa nhìn vào ánh mắt và khí thế của người này là biết ngay người này y không thể dây vào được.
Y chẳng qua muốn lấy chút đồ người chết không cần, lại không muốn lấy đồ của hắn. Nếu như đổi là người khác, đã sớm thừa dịp hắn hôn mê, bê tảng đá đập cho hắn chết hẳn luôn ấy chứ. Hừ, cái tên không biết cảm ơn gì sất!
Nhưng y cũng biết mình đã tránh được một kiếp, gặp phải loại tình huống vừa rồi, y không bị giết người diệt khẩu đã là chuyện cực kỳ may mắn. Nhưng y vẫn bị bắt uống độc dược a!
Ai, không ngờ hắn lại tỉnh nhanh như vậy. Nói đến nói đi chính là y xui xẻo.
"Ngươi sống ở đây?" Truyền Sơn tràn ngập hứng thú quan sát nhà của thanh niên.
Đây là một hang động to gần gấp 3 chỗ kia của hắn, dựa sát đuôi phễu, vốn còn tưởng sẽ rất ẩm ướt, nhưng đi vào mới phát hiện hang động này rất thoải mái. Cũng không biết y làm thế nào, tường bốn phía có vẻ khô hơn rất nhiều so với chỗ hắn ở.
Toàn bộ hang động chia làm hai phần, phía trước đại khái là nhà chính và bếp, đằng sau thì là chỗ ngủ. Mỗi nơi đều đã được phân loại, đồ đạc sắp xếp gọn gàng chỉnh tề.
Tường làm nhà chính cũng như tường chỗ hắn, đào nhiều cái giá, trên giá đặt một ít nồi bát, thìa, chậu và các loại dụng cụ sinh hoạt khác. Bên giá cũng có một cái bếp lò, hình thức cũng như cái chỗ hắn, nhưng có chút khác về bề ngoài. Trên bếp lò đặt một hộp ngói, hướng lên trên chính là ống khói.
Ở giữa nhà chính có một tảng đá lớn vuông vức, đây chắc là cái bàn rồi. Xung quanh bàn còn đặt ba hòn đá nhỏ hơn một chút coi như là băng ghế.
Giường chiếu ở bên trong cùng hang động, bên trên cũng là một tầng rơm rạ, nhưng dày hơn một chút với của hắn. Còn có chiếc giường không nhìn ra là màu gì trải ở bên trên, có cả đệm chăn nữa. Sờ lên cũng rất khô ráo, cảm giác ngủ chắc thoải mái hơn giường của hắn.
Theo lý thì gian nhà của một thằng nam nhân chắc phải rất bẩn, đặc biệt là còn ở trong mỏ, nhưng ở đây lại sạch sẽ lạ kỳ.
Quan trọng nhất là, nơi này có một cái cửa, tuy rằng hơi rách nát, nhưng đó là một cánh cửa gỗ chân chính, có thể cài then lại, không cần lo bị người thấy tình hình bên trong.
Truyền Sơn vừa nhìn vừa gật đầu, thỏa mãn vô cùng.
Hang động này tựa ở phía trên cùng đoạn đuôi phễu, lại ở gần mép nhất, không giống với chỗ hắn hay có người đi qua cửa. Đầu tiên là việc riêng tư có thể bảo đảm được. Mà với tình huống hiện tại của hắn, ở đây hiển nhiên là thích hợp hơn nhiều so với chỗ hắn đang ở hiện giờ.
"Lau chân! Vào rồi sao có thể không lau chân?" Canh Nhị lấy một miếng vải không nhìn ra màu sắc, nhìn chằm chằm chân hắn lẩm bà lẩm bẩm. Cặp chân trần của y đã được lau sạch sẽ rồi, chân còn khá là trắng, chỉ là có vết thương và vết chai hơn chút thôi.
"Đi thôi, đi theo ta tới chỗ ta dọn đồ qua, đợi lát nữa xem còn thiếu gì, chúng ta tới chỗ giao dịch đổi."
Một câu nói thôi mà làm Canh Nhị bị kích thích đến nhảy dựng.
"Ngươi có ý gì? Ngươi muốn sống ở chỗ ta? Dựa vào cái gì? Đây là nhà ta, không cho ngươi ở!"
Truyền Sơn giơ nắm tay lên thổi thổi.
Canh Nhị rụt cỏ lại, nhưng thoáng cái đã lại thẳng băng. Đây là địa bàn của y, ý không được để cho ai khác xâm chiếm.
Truyền Sơn cười, "Ta cũng có thể làm thịt ngươi, vùi vào nền móng dưới hang động này. Như vậy ta có thể vào ở, ngươi cũng sẽ không có ý kiến, thế nào?"
Thực ra Truyền Sơn muốn đổi chỗ ở với y, nhưng đoán rằng y cũng sẽ không đồng ý, cũng không muốn giết người cướp nhà thật liền đưa ra ý kiến ở cùng.
Canh Nhị nắm chặt nắm tay, mồm mép mấp máy cũng không biết đang nói những cái gì, nhưng một lát sau vẫn nhụt chí buông tha. Nói thật thì y hơi sợ người này, trên người người này có khí chất làm y sợ.
"Ta, ta không muốn ở cùng người khác."
Truyền Sơn lại nói khác, "Ta thấy chỗ ngươi không tồi, những người khác đã tới chỗ ngươi chưa? Nếu có người đến rồi, chắc cũng sẽ muốn ở chỗ ngươi đi?"
Canh Nhị không lên tiếng nữa. Y tự nhiên có cách giữ gian nhà này, nhưng y không muốn để Truyền Sơn biết điểm ấy.
"Nếu như ta vào ở, có hai người giữ nhà dù sao cũng tốt hơn là một người. Người khác thấy hai chúng ta cùng ở một chỗ, dù có muốn tới cướp, cũng phải suy nghĩ năng lực bản thân đã. Bây giờ chúng ta chính là châu chấu trên một sợi dây, tin ta dù sao cũng hơn là tìn người khác?"
Canh Nhị xoay người, không muốn để ý tới hắn.
"Đi nào. Ngươi không đói bụng sao? Dọn đồ qua đây, chúng ta làm chút đồ ăn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!