Một đêm không bàn tới, sáng hôm sau, Truyền Sơn dậy sớm, theo chân Tân 134 đi vào động mỏ.
Vừa vào động mỏ hắn đã cảm thấy nhiệt độ khác biệt, nếu như nói tối qua hang động dành cho người ở còn hơi lạnh thì nơi đây chính là ấm áp.
Hoàn cảnh xô đẩy con người, ốm đau gì cũng bị kiềm nén. Chỉ với năm ngày, Truyền Sơn đã biết được tình hình chung trong mỏ than như ngục giam này từ Đinh lão tam và Tân 134.
Nói tóm lại, hiện nay, trong mỏ than ngầm này có tất cả 4 thế lực.
Địa quỷ Đinh 25(*), một người sâu xa khó hiểu, cũng là lão đại thống trị lâu nhất trong bốn thế lực ấy. Bởi vì số của hắn không tốt lắm, không ai dám lấy số để gọi, đúng lúc Đinh 1 từ hai mươi năm trước đã chết, liền theo thói quen gọi hắn là Đinh lão đại.
(*) số 25: mình chỉ biết là nó đọc na ná yêu em/anh gì đó thôi.
Thủ hạ của Đinh lão đại khoảng chừng hơn bảy trăm người, như Đinh lão tam, Đinh lão bát đều là thủ hạ hắn, cũng là phụ tá đắc lực của hắn, bình thường dưới này có chuyện gì đều do hai người đó đứng ra giải quyết.
Đứng thế đối lập với Đinh lão đại chính là một thanh niên đứng hàng Canh, số sáu, biệt hiệu gọi "Lệ quỷ".
Canh Lục đã vào mỏ than đá được bảy năm, 4 năm trước giết chết Mậu Ngũ Ngũ cũng thuộc hàng đối lập với Đinh lão đại, trở thành lão đại mới của thế lực Mậu Ngũ Ngũ ấy. Bởi vì thủ đoạn độc ác, hắn lại dám giết dám liều, đối xử với hạ nhân coi như công bằng, dần dần cũng an ổn ở vị trí lão đại.
Hai thế lực khác, một là ma đầu cõi người ăn thịt người, uống máu người, giết người như ma, đám người này không ai dám chọc bọn hắn, cũng không ai dám quản, dần dà lâu dài, những người này tụ tập lại, hình thành lên một thế lực đặc thù.
Đầu lĩnh thế lực cuối cùng có người nói là một nữ nhân, tên diễm quỷ Kỷ Thập Tam Nương.
Lúc Truyền Sơn nghe nói ở đây có nữ nhân thì giật nảy người.
Tân 134 bảo hắn rằng, ngay từ đầu trong mỏ này cũng không có nữ nô lệ, sau đó nô lệ trong mỏ bởi vì sống gian khổ quá cùng với ngày ngày tháng tháng không thấy mặt trời trăng sao, cảm thấy sống cũng không có ý nghĩa liền bạo động. Lần bạo động ấy gồm có cả mỏ, tuy đã bị đàn áp song bởi vì có rất nhiều nô lệ chết, dẫn đến sản lượng than năm ấy giảm hàng loạt. Vì thế, bên trên đã nghĩ đến việc cho nữ phạm nhân tới điều chỉnh.
Tần 134 còn bảo hắn, ngàn vạn lần chớ coi thường nữ nhân "diễm quỷ" kia. Nàng một nữ nhân đọ sức giữa ba thế lực, dám tập hợp toàn bộ nữ nhân được đưa đến mỏ lại. Bề ngoài là một thế lực yếu đến không thể yếu hơn, phần chỉ có cho nam nhân đè, phàm là nam nhân nào đến chỗ nàng chơi gái, mỗi một người không dám thiếu của nàng một cục than.
Những nữ nhân này cũng không nhiều, phải dựa vào diễm quỷ để sống sót trong mỏ. Đương nhiên cũng có những nữ nhân không muốn nghe diễm quỷ, kết cục những nữ nhân đó, trừ phi có nam nhân đứng ra bảo vệ, bằng không sẽ rất thê thảm.
Lúc nhắc tới nữ nhân chỗ diểm quỷ, Tân 134 vẻ mặt say mê.
Hiện nay, Truyền Sơn lòng có dư mà lực không đủ, tạm thời cũng không nghĩ tới muốn đến chỗ diễm quỷ góp phần.
Mấy ngày nay, Truyền Sơn ở cùng với Tân 134, vẫn tìm cách giấu nỗi khổ tựa lăng trì ba canh giờ phát tác một lần. Hắn không muốn điểm yếu của mình bị phát hiện, nếu có ai muốn giết hắn trong ba canh giờ ấy, hắn ngay cả sức chống lại cũng không có bao nhiêu.
Lần đầu tiên gặp Tân 134, hắn đã cảm thấy người này không thể quen thân, sau khi làm việc, nói chuyện với nhau đều phòng hắn ta ba phần. Mà năm ngày ở chung này, cũng khiến Truyền Sơn tin chắc vào trực giác của mình.
Tân 134 tướng mạo không khó coi, nói thực ra thì còn khá được người yêu thích, trước khi nói sẽ nhìn sắc mặt người khác, coi như một người khôn khéo cẩn thận. Nhưng người này hơi tham lam, vả lại không khỏi có phần thích chiếm lợi của người khác.
Ngày đầu tiên đã lấy danh nghĩa người mới và dùng công cụ của hắn ta, lấy đi 3/4 thành quả lao động của hắn. Vài ngày sau cũng thế, lúc dẫn hắn đi đổi vật cần dùng cho sinh hoạt, còn có thể thuận tiện lấy đi ít nữa. Hơn nữa, người này ỷ vào việc đã ở trong mỏ hơn nửa năm, trong lời nói và việc làm cũng vênh váo tự đắc.
Truyền Sơn nhất nhất nhẫn nhịn. Bây giờ hắn ở đây còn chưa đủ quen thuộc, rất nhiều đường mỏ còn chưa biết thông đi đâu. Tân 134 cũng rất gian xảo, chuyện về đường đi trong mỏ cũng không chịu nhiều lời, chỉ bảo hắn đi làm cùng tên ấy.
Đào than đá như họ, bình thường năm, sáu người tạo thành một tổ. Có người phụ trách đào bới, có người phụ trách củng cố, cũng có người phụ trách mở đường, còn có người phụ trách sọt đựng. Nếu như có đủ số người như thế làm thành một đội thì sẽ phân phối đồng đều.
Cũng có tổ một người và tổ hai người, nói chung hình thức đa dạng, toàn bộ xem cách ngươi sắp xếp thôi. Cũng may những người như bọn họ đều thuộc Giáp lão đại, tuy có xung đột vì khoáng sản, nhưng không đễn nỗi cướp đoạt trắng trợn, ngươi chết ta sống.
Tính thời gian cũng gần đủ rồi, bản thân hắn cũng đã làm liên tục ba canh giờ, Truyền Sơn lau mồ hôi, trả công cụ lại cho Tân 134, nói với hắn: "Huynh đệ, ta có thương trong người, đã hơi khó chịu rồi. Ta đi về trước, đợi lát nữa nhân huynh làm xong thì tới tìm ta." Hôm nay chỉ có hai người bọn họ, bởi vì chỉ có như vậy, Tân 134 mới có thể chiếm lợi của hắn nhiều hơn.
"Xí, tiểu tử ngươi thật là đúng giờ, cứ đến lúc này là nói phải về. Được rồi, được rồi, ngươi về đi, nhớ chờ ta về mang ngươi đi đổi đồ. Ngươi cũng đừng tự đi, đến lúc đó bị thiệt thì đừng trách ta."
"Ha hả, đương nhiên là chờ Tân 134 huynh mang đi rồi. Vậy ngươi xem những cục than này, ngươi lập tức lấy hay đợi lát về rồi lấy?" Truyền Sơn rất tự giác hỏi.
Tân 134 nhìn xung quanh, không vui nói: "Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì? Ta là sư phụ của ngươi, lấy chút than đó của ngươi là chuyện dĩ nhiên thôi."
"Vâng, vâng. Đa tạ 134 huynh săn sóc." Truyền Sơn giấu đi chút không hài lòng, trưng khuôn mặt ra cười nói.
"Nhiều than như thế ngươi để ở đây, đợi lát nữa ta kéo về còn không mệt chết khiếp à? Ngươi kéo về trước đi, đợi lát nữa ta đi tìm ngươi lấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!