Thiên Sách năm thứ ba, sau hơn nửa năm tam quốc duy trì chiến cuộc, bệnh tình của Tây Sở Yểm Hoàng giáo chủ càng thêm nguy kịch, Sở đế tự biết đại hạ tương khuynh, truyền thư mời Diệu đế cùng Thục vương hội ngộ trên sườn núi Trường Đinh. Đến lúc này, chiến tranh tam quốc cũng có một phân đoạn, sử gọi là "Trường Đinh minh ước."
Mặt trời chính ngọ lấp lánh nhô cao, trời xanh không mây, sau mấy ngày mưa dầm liên tiếp, đây quả thật là một ngày lành khó có được.
Sườn núi Trường Đinh nằm ở ngoại ô phía Nam của Tây Sở quốc, mười dặm xung quanh đều là cây xanh bóng mát, bốn phía mênh mông bát ngát, mây trắng trải dài phía chân trời, tựa như chỉ cần kiễng chân lên thôi là có thể chạm tới.
Trên mặt cỏ mênh mông, Tây Sở và liên quân Huyền Thục đang cách xa nhau ở hai bên giằng giằng co co, như là hai mảnh hải triều hắc sắc chi chít liên miên vô bờ, chỉ chừa ở giữa là một mảnh không gian cực kỳ rộng rãi.
Tiếng gió thổi ào ào, gào thét trên bình nguyên rộng lớn. Hơn mười vạn người lẳng lặng chờ đợi, chú mục, trông trông mong mong, khuôn mặt của bọn họ dưới ánh nắng nóng bỏng chói chan phơi đến ngăm đen, khẩn trương, lo lắng, đắc ý, kích động, tức giận, phẫn uất, vui sướng… Thần sắc khác nhau nhiều loại, không hẹn mà cùng hỗn loạn ầm ĩ cả lên.
Trên sườn núi Trường Đinh chỉ có một cái ghế, được lắp ráp bánh lăn, trên đồng cỏ vang lên thanh âm cọt kẹt.
Vô số ánh mắt đều tụ hồi trên thân nam nhân đang ngồi trên ghế kia, thán phục có, chế nhạo có, tiếc hận có, hả hê cũng có, hơi mười vạn ánh mắt ấy tựa như mũi nhọn đâm vào lưng, người nào không hề sợ hãi mà bị vây dưới những ánh mắt chăm chú như vậy, e rằng cũng phải toát ra một tia khiếp sợ.
Chỉ tiếc, ngoại trừ người đang ngồi trên ghế kia.
Tiêu vương gia hôm nay buộc ngân quan trên đỉnh đầu, dưới ánh dương quang rực rỡ lại càng thêm chói mắt, mà gương mặt của hắn vẫn bình thản vô ba, không có thần tình gì khác cả.
Mọi người đều đứng, khiến hắn không khỏi phải ngẩng đầu lên nhìn, có điều trong thiên hạ, chẳng có người nào đáng để Tiêu Sơ Lâu ngẩng đầu nhìn cả, ngoại trừ một người.
Hắn đi sau Huyền Lăng Diệu nửa bước, hai tay ấn trên bánh xe, đi không nhanh cũng không chậm, cố ý không ở trước mặt người khác để người nam nhân này đẩy xe cho mình.
Diệu đế bệ hạ của Đại Huyền bước đi trầm ổn, nhìn không chớp mắt, y vận một thân long bào phi ám kim sắc, vạt áo thêu tơ vàng như làn sóng dập dềnh, dưới ánh dương quang tựa như có ám kim lưu chuyển, trên đỉnh đầu là Đế quan châu liên lay động rực rỡ, quả thật là rất đúng với một chữ "Diệu". (Diệu: chói lọi a)
Từ góc độ này, hai mắt Tiêu Sơ Lâu vừa vặn nhìn thấy được đường nét sườn mặt trong sáng anh tuấn của y, cùng với — đôi môi đỏ mọng đang mím mím lại.
Lại nhớ tới sáng hôm nay khi giúp Huyền Lăng Diệu thay y phục, nhìn vị Đế vương trẻ tuổi đầy hăng hái này, trên dung nhan anh tuấn mang theo một nụ cười đầy ngạo khí đã lâu không thấy, khí chất hoàng giả đều bị nhìn từ đầu đến cuối, Tiêu Sơ Lâu chỉ cảm thấy mình đã nhìn đến hoa mắt thần mê, nhịn không được mà ôm người nọ khinh bạc một trận.
Ánh mắt Tiêu Sơ Lâu khẽ chuyển, nhớ tới tư vị của đôi môi đỏ mọng kia còn mang theo chút xấu hổ buồn bực mà dục cự còn nghênh, không khỏi có chút muốn cười, cuối cùng nhớ lại trường hợp của mình lúc này, đành phải nghẹn lại.
Phía chân trời cao xa cùng với đại quân như hải triều dường như cũng biến ảo thành một phông nền đen trắng, hắn nhìn bóng lưng cao to của Đế vương, từng bước một bước về phía trước, giống như muốn đem cả toàn bộ thiên hạ ôm vào lòng vậy.
Sở Khinh Kiệt cũng đã đến sớm từ trước, hắn đứng trên đầu sườn núi cao cao, lạnh nhãn nhìn hai người nam nhân đã liên thủ đem tổ quốc bách niên cơ nghiệp của mình hủy hoại chỉ trong chốc lát, chậm rãi đến gần trước mặt, còn có một hắc y nam nhân chưa từng thấy qua yên lặng đi theo hai người, có lẽ là hộ vệ mà thôi.
Nhìn thấy bàn tay ở bên người Hoàng đế bệ hạ dần dần nắm chặt lại, hai gã thị vệ phía sau hắn đồng thời tiến lên trước nửa bước, thử nói: "Hoàng thượng?"
"Lui ra phía sau." Sở Khinh Kiệt khoát tay chặn lại, nhẹ nhàng phun ra một hơi thở.
Cho đến khi ánh mắt phức tạp rơi vào người Tiêu Sơ Lâu, Sở Khinh Kiệt nhìn gương mặt không rõ lắm dưới ánh dương quang của đối phương, trong thoáng chốc có chút hoài nghi, nói không rõ mình rốt cuộc là hận ý đối với hắn nhiều hơn hay là cái gì khác…
"Diệu đế bệ hạ, Tiêu vương gia, ngày đó từ biệt trên mang thạch sơn, cũng biệt lai vô dạng a?" Hai mắt Sở Khinh Kiệt thoáng nheo lại, khóe miệng nhếch lên một độ cung, thanh âm tựa như mỉa mai, cũng tựa như tự giễu.
"Nhờ hồng phúc của Sở vương, trẫm và Sơ Lâu đều mạnh khỏe, không cần người phí tâm." Huyền Lăng Diệu đạm đạm nhất tiếu, mở miệng lại là "Sở vương", trực tiếp đem thân phận của Sở Khinh Kiệt giáng xuống một bậc, "vương" và "đế", một chữ thôi nhưng cũng khác đến một trời một vực rồi.
Sở Khinh Kiệt nộ hỏa chợt lóe trong nháy mắt rồi biến mất, cười lạnh nói: "Diệu bệ hạ chẳng lẽ đã đem Tây Sở ta thành vật trong tay ngươi rồi à? Hừ, cho dù Đông Huyền thông đồng với Thục Xuyên lấy thế đè người, hai mươi vạn binh sĩ Tây Sở cũng không phải mặc cho người khi dễ đâu!"
"Nga? Hai mươi vạn?" Huyền Lăng Diệu quay đầu nhìn lướt qua số người đông nghịt bên phía Tây Sở, lơ đễnh nói: "Ra là bao gồm cả dân thường bách tính, phụ lão phụ nhụ (phụ nữ trẻ em) a. Nói như vậy, Đông Huyền ta cũng có mấy trăm vạn đại quân đang chờ đó."
Hai hàng lông mi của Sở Khinh Kiệt như dựng thẳng lên, còn muốn phản kích, Tiêu Sơ Lâu lại đúng lúc chen vào, nói: "Sở đế bệ hạ, trên thư ngươi nói có việc quan trọng liên quan đến thiên hạ đại cục, không phải là nên thảo luận vấn đề này hay sao?"
Ánh mắt băng lãnh mà cực nóng của Sở Khinh Kiệt chuyển qua người Tiêu Sơ Lâu, lẳng lặng nhìn chằm chằm trong chốc lát, mãi đến khi đối phương cả người khó chịu, mới mở miệng nói: "Nếu Tiêu vương gia không nhịn được, vậy trẫm đi thẳng vào vấn đề. Trẫm thỉnh nhị vị tới đây thương nghị, muốn thỉnh giáo nhị vị xem, làm sao mới bằng lòng lui binh?"
"Lui binh?" Huyền Lăng Diệu liếc nhìn Tiêu Sơ Lâu, từ trong mắt đối phương nhìn ra một tia ngoài ý muốn, không nghĩ tới Sở Khinh Kiệt này cũng là một người thẳng thắn, tỏ ra yếu kém cũng không chút nào dài dòng, chỉ là… có phần quá dễ dàng rồi.
Thấy hai người hoàn toàn không có phản ứng, Sở Khinh Kiệt nhíu mi lại, nói: "Chỉ cần Diệu đế bệ hạ đồng ý lui binh, Tây Sở nguyện ý cắt đất bồi thường, đổi. lấy. cầu. hòa!"
Lời này nói ra đến nghiến răng nghiến lợi, đặc biệt là mấy chữ cuối cùng, ẩn chứa biết bao phẫn nộ cùng nhục nhã hầu như sắp dâng lên — Với cá tính thà làm ngọc vỡ cũng không làm ngói lành của Sở Khinh Kiệt, muốn hắn làm ra cái quyết định này quả thật là không dễ dàng.
Tiêu Sơ Lâu thở dài từ đáy lòng, khẽ lắc đầu, nói: "Nói vậy Sở đế bệ hạ cũng rõ ràng, là Tây Sở dẫn đầu khơi mào chiến hỏa, ngô hoàng ngự giá thân chinh, hôm nay đại quân nguy cấp, hơn phân nửa Tây Sở thổ địa đều đã nằm trong tay ngô hoàng rồi, không cần phải cắt đất bồi thường a."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!