Chương 32: Anh Hai Không Cần Trốn

Edit: Khuynh Khuynh

________________________________

Phượng Tử Thịnh sửng sốt, trong lòng hoảng hốt, không yên nhìn Phượng Khuynh Ca. Anh lo lắng cô sẽ phát hiện chuyện tình tối hôm qua. Nhưng nhìn kĩ lại lần nữa, cô đã đời đi tầm mắt, anh cứ cho rằng mình đã nhìn nhầm rồi.

Mà cũng bởi vì chột dạ, trong đầu anh không ngừng miên man suy nghĩ, ngay cả việc ngăn cản hai người bọn họ cũng quên đi.

"A...." Mạnh Lâm Phong thân thể cứng đờ, trong miệng phát ra một tiếng gầm nhẹ. Tiểu Lâm Phong phun ra một lượng lớn tinh dịch, bàn tay nhỏ nhắn của Phượng Khuynh Ca cũng không tránh khỏi, bị dính vào một chút.

Phượng Khuynh Ca đưa tay đến gần chóp mũi ngửi ngửi, sau đó cười khẽ.

"Không ngờ lại có mùi bạc hà nha! Vậy của anh, anh hai.... nó có mùi vị gì đây?"

4

Những lời này của cô lại khiến cho anh lần nữa tâm hoảng ý loạn. Tối hôm qua cô dùng miệng ngậm tiểu Tử Thịnh, trong miệng sẽ lưu lại mùi vị. Chẳng lẽ cô thật sự phát hiện?

Phượng Khuynh Ca đưa tay dính tinh dịch lau trên ngươi Mạnh Lâm Phong, nói với hắn: "Được rồi, như vậy sẽ không còn đau nữa. Anh hãy về phòng đợi đi, một lát nữa tôi sẽ dẫn anh ra ngoài dạo, được chứ?"

Mạnh Lâm Phong vừa mới phóng thích, hai má hồng nhuận. Hắn tất nhiên không muốn đi, không muốn rời khỏi Phượng Khuynh Ca rồi. Nhưng khi nhìn đến sắc mặt ngày càng trầm xuống của Phượng Khuynh Ca, hắn liền bĩu môi, không tình nguyện đi ra ngoài.

Mạnh Lâm Phong đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Phượng Khuynh Ca cả người trần như nhộng cùng kẻ áo mũ chỉnh tề Phượng Tử Thịnh.

Phượng Khuynh Ca biết rằng nếu hôm mà không nói rõ ràng, anh hai sẽ tiếp tục trốn vào trong mai rùa của anh ấy. Nói không chừng chỉ một tấm vé máy bay, anh liền trốn đến đâu đó thật xa, dù sao sản nghiệp của Phượng thị chính là trải rộng khắp nơi, tới lúc đó cô cũng chẳng biết phải chạy đi đâu mà tìm.

"Bây giờ không có người ngoài, em sẽ trả lời vấn đề của anh." Phượng Khuynh Ca vừa mặc quần áo vừa nói.

"Anh cho rằng em tuỳ tiện phải không?"

Phượng Tử Thịnh cảm thấy vô cùng đau đầu, anh quay lại nhìn cô, hoàn hảo là cô đã mặc cùng quần áo chỉnh tề. Anh buộc chặt thân thể, ép mình phải bình tĩnh trở lại, khi đối diện với cô cũng không còn khó chịu như vừa rồi.

"Kỳ thực.... đêm qua em vô cùng tỉnh táo."

Phượng Khuynh Ca lên tiếng chọc thủng tầng giấy này, cũng là  chứng minh nghi ngờ trong lòng Phượng Tử Thịnh.

"Khuynh Ca, em hãy nghe anh giải thích."

Phượng Tử Thịnh kinh hãi nhìn Phượng Khuynh Ca. Anh sợ hãi từ trong mắt cô nhìn thấy sự khinh thường cùng chán ghét.

Mạnh Lâm Phong là một người đàn ông bình thường, cho dù bọn họ có làm gì cũng có  thể. Nhưng anh thì khác, anh và cô chính là anh em ruột, hai người cả đời này cũng không thể nào!

Cái loại tình yêu cấm kỵ này làm sao có thể được người đời chấp nhận. Mà anh cũng không nỡ để cho Tiểu Ca mang trên lưng danh xấu này suốt đời.

18

"Em đang nghe, anh cứ từ từ nói." Phượng Khuynh Ca bình tĩnh nhìn anh, chậm rãi nói.

Dựa vào hiểu biết của cô đối với anh, cô cũng đã phần nào đoán được anh muốn nói gì rồi.

"Thật xin lỗi! Là anh đáng chết." Tất cả mọi lời giải thích đều nghẹn lại trong cổ, cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu thật xin lỗi.

Phượng Tử Thịnh cái gì cũng không có nói, nhưng trong mắt anh lại tràn ngập chua xót cùng tuyệt vọng.

"Anh hai yêu em sao?" Phượng Khuynh Ca thở dài một hơi. Xem ra nếu muốn cởi bỏ khúc mắc trong lòng anh, cô chỉ còn cách tự mình cầm dao thôi.

"Đương nhiên." Phượng Tử Thịnh không chút do dự đáp.

"Đó lg tình yêu của anh trai đối với em gái sao?" Phượng Khuynh Ca tiếp tục hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!