Sức mạnh của thế giới này thật sự rất tuyệt đối, ngay cả tín ngưỡng của người dân cũng là ánh sáng thuần khiết tuyệt đối, mang một chút hương vị phong kiến trung cổ với tư tưởng khác biệt thì ắt có lòng dạ khác.
Tuy vậy, có lẽ là do thân phận xuyên không của mình—linh hồn hắn đến từ một thế giới khác—nên một vài quy tắc nơi đây đối với hắn lại không hoàn toàn áp dụng được. Phong Tuyền nghĩ vậy.
Sau khi Phong Tuyền rời đi, Andyver một mình đi về phía bồn tắm đã được thị tùng chuẩn bị.
Công trình sứ trắng phối hợp cùng sắc vàng cổ điển tạo nên vẻ đối lập đầy hài hòa, Andyver khoác trên người lớp sơ mi trắng mỏng kiểu Tây, từng bước tiến vào lòng bể. Không gian xung quanh là khu vực ngoài trời, nhưng nếu chưa được anh cho phép thì dù là Camilla cũng tuyệt đối không được phép tới gần.
Chàng thanh niên tóc vàng đứng giữa hồ nước, múc một muỗng "nước thánh" mang theo sức mạnh thanh tẩy, Andyver cụp hàng mi vàng xuống, đôi mắt cùng màu không thể hiện cảm xúc, anh chỉ khẽ nói một câu: "Thật xa xỉ."
Nói xong, anh nhắm mắt lại, trực tiếp chìm xuống mặt nước, mái tóc nửa dài mềm mại màu vàng trong khoảnh khắc này mất đi sự nâng đỡ của trọng lực, nổi bồng bềnh trong nước.
Đến khi Andyver mở mắt ra lần nữa, anh vén mái tóc ướt dính trên mặt, cởi bỏ lớp lót trắng bó sát người, mặc vào trang phục của thánh tử.
Trước ánh nhìn chăm chú của các tín đồ, Andyver giữ nụ cười ôn hòa, khuôn mặt bình tĩnh như thể mang theo lòng từ bi với thế nhân, song lại đồng thời tỏa ra một cảm giác xa cách, cao cao tại thượng, không thể nắm bắt.
Andyver nhắm mắt trước tượng thần Quang Minh, khép mắt, đan mười ngón tay vào nhau, làm động tác cầu nguyện.
Ở một nơi khác.
Phong Tuyền đang ngồi trong xưởng ma pháp của mình—hoặc theo cách gọi mà hắn quen dùng hơn là văn phòng làm việc riêng. Trước mặt vẫn là cuốn sổ tay ghi lại ba quy tắc "khiến người chơi có cảm giác như ở nhà". Biểu tượng mặt cười trong sổ dù đã qua một ngày, vẫn trơ trơ ra đó như đang giễu cợt hắn.
Không gian được xây dựng bằng ma pháp này, trong mắt người thường là căn phòng mang đậm định kiến thuộc về pháp sư bóng tối.
Giữa sàn nhà vẽ một pháp trận màu tím không rõ tên, bởi vì là không gian dị giới, nên dù có cửa sổ, ánh sáng bên ngoài cũng không thể chiếu vào, chỉ có thể dựa vào ngọn lửa được Phong Tuyền điều khiển bằng ma pháp. Cũng bởi vì thuộc tính của hắn, ngay cả ngọn lửa cũng mang một mùi lạnh lẽo.
Trên kệ sách bên cạnh tùy ý chất đống một vài cuốn sách ma pháp cao thâm phức tạp, còn một số sách không quan trọng khác thì bị mở ra và tùy tiện bày trên sàn nhà.
Nếu thêm ít mạng nhện, vài con chuột và nhiều bụi bặm hơn chút nữa, thì căn phòng này chắc cũng có thể dùng làm mẫu thiết kế cho một màn phó bản kinh dị rồi.
Phong Tuyền nghiêm túc cân nhắc khả năng đó, rồi lập tức kiên quyết bác bỏ.
Dù có bừa bộn tùy tiện đến mấy, hắn cũng không thể để bản thân sa đà tới mức ấy.
Vị pháp sư tóc dài đen tuyền cẩn thận cất những chiếc lông vũ phát ra ánh kim vào một chiếc hộp đặc chế. Phần đuôi lông đã bị nhuộm đen lan đến một phần tư chiều dài. Khi hắn đóng nắp hộp lại, pháp trận khắc trên hộp dường như khẽ chuyển động, và cuối cùng, sự ô nhiễm lan ra trên những chiếc lông vũ mới chịu dừng lại.
Khi ở trong trạng thái của Ivan, hắn đã áp chế sức mạnh của mình xuống mức thấp nhất, vì vậy tác dụng của những chiếc lông vũ mới trở nên rõ rệt. Nhưng nếu là trạng thái bản thể, cho dù cố ý áp chế, miễn không ở bên cạnh Andyver thì những chiếc lông vũ ấy thực ra chẳng còn mấy tác dụng.
Nhắc đến Andyver, sự tồn tại của anh ta cũng vô cùng đặc biệt. Sự xuất hiện của người này, e rằng nên được đánh giá là một tai nạn ma pháp chăng?
Phong Tuyền cụp mắt xuống, nhìn dòng chữ nghịch ngợm trên cuốn sổ tay, nghiêng người ngồi trước ghế, chống cằm lẩm bẩm: "Người chơi và ma pháp ràng buộc với nhau… cứ cảm thấy tương lai sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ."
Đột nhiên như nhận ra điều gì, Phong Tuyền ngẩng đầu, lập tức hóa thành dáng vẻ của Ivan, buộc gọn tóc lại, vừa mở cửa ra đã thấy một người chơi cao hơn hắn cả cái đầu đang đứng trước cửa nhà.
Phong Tuyền thì không dễ gì bị dọa, nhưng Ivan thì có. Cậu thiếu niên tóc đen vô thức lùi lại một bước, đôi mắt xám mở to: "Nhà lữ hành?"
[Thủy Vô Nguyệt]gật đầu xem như chào hỏi, nói: "Xin lỗi, làm cậu giật mình rồi à?"
Phong Tuyền mỉm cười lắc đầu, gương mặt lộ ra vẻ đơn thuần: "Giờ này đến tìm tôi, là có chuyện gì sao?"
[Thủy Vô Nguyệt]giơ cuốn sách trong tay lên: "Có vài chỗ tôi không hiểu lắm, nên muốn đến hỏi cậu."
Phong Tuyền ra vẻ chợt hiểu, nói: "Vinh hạnh cho tôi quá."
Những câu hỏi mà [Thủy Vô Nguyệt]đưa ra khiến Phong Tuyền nhận ra, người chơi trước mắt này thực sự nghiêm túc đọc kỹ cuốn sách mà hắn cho mượn, chứ không phải chỉ đơn giản là hành động lướt đọc lấy lệ như phần lớn người chơi.
Và những câu hỏi đó, chính là do sự khác biệt thường thức giữa hai thế giới mới nảy sinh.
"Thì ra là vậy." [Thủy Vô Nguyệt]đóng sách lại, đột nhiên hỏi: "Ivan, tại sao cậu lại học mấy thứ này?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!