Chương 8: Lắng nghe thần dụ

Andyver, Thánh tử của Giáo Hội Ánh Sáng, là người đại diện cho thần Quang Minh đi lại trên thế gian, một trong những tồn tại quan trọng nhất của giáo hội.

Gần như tất cả những mỹ từ đẹp đẽ nhất đều có thể gán lên người anh. Anh giống như sinh ra để thuộc về ánh sáng—đó là phần giới thiệu chính thức.

Nhưng thực tế thì luôn có phần phũ phàng hơn.

Người thanh niên tóc vàng mắt vàng uể oải nâng cơ thể mình dậy khỏi khung cửa, dáng vẻ mềm nhũn như thể không có xương. Sau đó, anh chậm rãi bước đến trước mặt Phong Tuyền, tiện tay nhặt lên một chiếc lông vũ vàng óng trong đống lông hắn đang ôm trong lòng.

"Vặt lông xong liền chuồn, có phải quá tư bản rồi không?" Andyver cúi người xuống, từ dưới ngước lên nhìn hắn. Trong khoảnh khắc anh cử động, chiếc lông vũ vốn có chút đen ở đầu liền trở lại sắc vàng thuần khiết.

Tuy nhiên, ngay lúc này, Phong Tuyền lại hơi nhíu mày, ngả người về sau né tránh sự tiếp cận của đối phương: "Xin lỗi nhé, làm công lâu ngày, hiếm lắm mới gặp một con chim có thể vặt lông, đương nhiên phải bóc lột triệt để rồi."

"Quá đáng lắm đó nha?" Andyver đã bắt điểm không thích hợp, phản bác ngay: "Ai là chim hả?"

"Có cánh mà không phải chim?" Phong Tuyền đáp.

"Thế thì tôi cũng có thể nói cậu là Batman đó, hello?" Andyver liền phản đòn.

"Tôi đâu có thói quen đeo mặt nạ đi tuần ban đêm — nhớ bản quyền đó, nên làm mờ giùm."

Phong Tuyền nghĩ một chút, rồi bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa, dơi không phải là chim, chín năm giáo dục bắt buộc của anh vứt đâu rồi?"

Andyver: "……"

Chàng trai tóc vàng bĩu môi, dáng vẻ y chang bộ dạng ghét bỏ của Phong Tuyền lúc nãy: "Thôi nào, vào chuyện chính, sao cậu vẫn chưa chết?"

Phong Tuyền: "……"

"Nếu không biết trước ý tứ của anh, giờ tôi có phải nên tặng anh một đấm không?" Phong Tuyền đặt đống lông vũ trong tay lên bàn làm việc. Hắn cảm thấy cuộc đối thoại này trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không có hồi kết, mà ôm mãi cũng có chút ngu ngốc.

"Ban đầu định chết hôm nay, nhưng bất ngờ được cứu." Phong Tuyền hất nhẹ mớ tóc vương nơi cổ, hoàn toàn không có chút ý thức nào rằng mình chỉ là khách. Hắn thản nhiên chiếm lấy chiếc ghế trước bàn làm việc, vắt chân lên.

Andyver cũng chẳng để tâm, đổi tư thế, nghiêng người tựa vào bàn. Anh dừng ánh mắt trên mái tóc dài tùy ý buông xuống phía sau của đối phương, hờ hững hỏi: "Thế cậu định làm gì tiếp theo?"

"Thôn tân thủ chẳng còn nhiệm vụ nào để cày nữa, tôi tính đưa bọn họ đến thị trấn." Phong Tuyền đáp, "Ma pháp cũng nên online rồi."

Lúc này Andyver mới bừng tỉnh: "Bảo sao cậu mò đến tìm tôi—quả nhiên, chỉ khi cần đến tôi thì cậu mới xuất hiện. Đồ đàn ông bạc bẽo, trong khi cả ngày tôi chỉ nghĩ đến cậu."

Phong Tuyền: "… Dạo này anh bị dồn nén đến mức nào rồi?" Sao diễn lắm thế.

Ngũ quan của Andyver không sắc bén, đường nét nam tính cũng không quá rõ ràng, như thể thế giới tự động phủ lên anh một lớp bộ lọc ánh sáng mềm mại.

Thế nhưng, khi anh thu lại biểu cảm, sắc vàng nhạt trong mắt bỗng trở nên đáng sợ khác thường, tạo ra một cảm giác cao cao tại thượng, không dễ tiếp cận. Giọng điệu Andyver nhẹ bẫng: "Cậu nghĩ sao? Bản thể thân yêu của tôi."

Phong Tuyền quá quen thuộc với biểu cảm này—giống hệt gương mặt của hắn trong gương phòng tắm sau khi thức trắng hai ngày liền để gõ code.

Hắn quyết định không chọc tức đối phương nữa: "Vất vả rồi, tôi tăng lương cho anh."

Andyver: "……"

Andyver: "Tôi căm ghét tư bản."

Phong Tuyền: "Cảm ơn, tôi cũng thế."

Hai kẻ làm công đối mắt với nhau, lập tức cảm nhận được sự đồng điệu trong tâm hồn, bỗng thấy như tri kỷ gặp nhau quá muộn.

Andyver: "Có khi nào, bởi vì thực ra chúng ta là cùng một người?"

Phong Tuyền: "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!