"Đúng rồi, Ba Ra, lúc nãy cậu lao lên trông ngầu lắm luôn!" Trên đường trở về, [Nhéo một cái vào hông bạn] quay sang [Ba Ba], lúc này đã hoàn toàn hồi phục nhờ uống bình hồi máu do Ivan chế tạo.
"A ha ha, vậy sao?" Rõ ràng [Ba Ba] là kiểu người không chống đỡ nổi lời khen, nghe vậy bèn đưa tay xoa cổ, khiêm tốn đáp: "Cũng không đến mức đó đâu."
"Nhưng mà lúc đó cậu nghĩ gì thế?"[Nhéo một cái vào hông bạn] tò mò hỏi: "Thực sự làm tôi hết hồn luôn, suýt thì quên đây là game rồi. Chẳng lẽ cậu thích Ivan đến mức ấy?"
Ở bên cạnh, [Công Việc Đều Đi Chết Hết Đi] khoanh tay, buông một câu: "Tôi cá là con người này lúc ấy chẳng nghĩ gì hết."
[Ba Ba] cũng không phản bác: "Nói sao nhỉ… chắc là do game quá chân thực?"
"Lúc đó tôi thực sự xem Ivan như một người thật, rồi cứ thế lao lên thôi."
Cô cười nói: "Thấy có người sắp bị thương, đầu óc chưa kịp nghĩ gì thì cơ thể đã phản ứng trước rồi."
[Công Việc Đều Đi Chết Hết Đi] hừ một tiếng, nhưng cũng chẳng ngạc nhiên về câu trả lời này.
[Nhéo một cái vào hông bạn] thì hơi sững ra một chút, sau đó vỗ mạnh lên vai [Ba Ba]: "Người như cậu đáng kết bạn lắm! Sao giờ tôi mới quen cậu nhỉ?!"
"Đau đau đau! Hông à, nhẹ tay chút!!"[Ba Ba] lập tức k** r*n một cách đầy khoa trương: "Mưu sát ba ruột đấy à!!"
[Công Việc Đều Đi Chết Hết Đi] chậm rãi lên tiếng bên cạnh: "Nhỏ này cài đặt cảm giác đau không quá 10%, giả vờ thôi."
[Ba Ba] lập tức quay sang, bày ra vẻ mặt như vừa bị bạn thân phản bội.
[Nhéo một cái vào hông bạn] cười hì hì, thuận thế lấy tay[Ba Ba]quàng qua cổ mình, mà chênh lệch chiều cao giữa hai người lại khiến chân [Ba Ba] gần như nhấc khỏi mặt đất: "Đợi sau khi game chính thức mở cửa, tụi mình lập hội nhóm riêng chơi tiếp đi?"
[Công Việc Đều Đi Chết Hết Đi] còn chưa kịp từ chối, đã nghe thấy một người chơi tóc vàng, khuôn mặt tuấn tú cất giọng sảng khoái: "Cậu ngoài đời từng học bắn cung à? Lúc nãy động tác của cậu chuẩn lắm luôn!"
[Công Việc Đều Đi Chết Hết Đi]: "……!"
[Ba Ba] cuối cùng cũng thoát khỏi cánh tay của [Nhéo một cái vào hông bạn], hít sâu một hơi: "Đúng vậy, cậu ấy thực ra—"
"Ba Ra!" [Công Việc Đều Đi Chết Hết Đi] hơi đỏ mặt, lập tức ngắt lời: "Chỉ là sở thích bình thường thôi."
"Còn về hội nhóm… giờ tôi chưa chắc, để sau hãy tính."
[Ba Ba] liếc mắt nhìn người bạn tốt của mình, khẽ nhướn mày, sau đó chủ động kéo giãn khoảng cách với [Nhéo một cái vào hông bạn], hắng giọng: "Dù sao thì việc mở cửa chính thức cũng chắc chắn rồi, bàn bạc sớm cũng không tệ mà."
"Tôi không hứng thú với chuyện này, tôi đi tìm Ivan đây, mấy người cứ tiếp tục đi."
Nói rồi, [Ba Ba] thật sự nhảy chân sáo rời đi, chạy về phía cậu thiếu niên tóc đen đang trao đổi với [Thủy Vô Nguyệt].
Có lẽ vì hình ảnh [Ba Ba] bị trúng độc trước đó vẫn còn in sâu trong tâm trí, nên [Thủy Vô Nguyệt] đang hỏi thăm thông tin về các loại thực vật đặc biệt trong rừng để tránh tình huống tương tự xảy ra lần nữa.
Phong Tuyền sau khi đồng ý liền quay về, lấy quyển sách mình từng đọc cho [Thủy Vô Nguyệt] mượn.
Thấy [Ba Ba] bước đến, Phong Tuyền theo phản xạ thể hiện vẻ mặt lo lắng: "Nhà lữ hành, vừa rồi tôi hình như nghe thấy giọng của bạn, vết thương lại bắt đầu đau rồi à?"
[Ba Ba] khoát tay: "Chỉ là con trai tôi phản nghịch, làm lòng tôi tan nát, không cần bận tâm."
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác nghiêng đầu của thiếu niên tóc đen, [Ba Ba] bỗng cười hì hì: "Ivan, Ivan, tôi vừa cứu cậu đấy—có phần thưởng gì không hả!"
[Thủy Vô Nguyệt] đứng bên cạnh không khỏi nghẹn lời: "…Chuyện này có thể nói thẳng luôn à?"
[Ba Ba] giả bộ thâm sâu: "Không, cậu không hiểu đâu."
Có lẽ vì vừa cùng nhau trải qua nguy hiểm, đội ngũ ban đầu còn khá lỏng lẻo với 30 người giờ đây đã trở nên gắn kết hơn nhiều, trông giống như một đội thật sự.
Dựa theo thiết lập nhân vật của Ivan, hắn tất nhiên không ngại sự thẳng thắn của người chơi, chỉ cười nhẹ rồi nói: "Thấy nhà lữ hành tràn đầy sức sống như thế này, tôi cũng yên tâm hơn rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!