Chương 26: Con sói dữ

Như thể muộn màng nhận ra sự chú ý của người chơi, thiếu niên tóc đen đẩy dây leo sang một bên, rồi lại chắp tay sau lưng, như thể đang giả vờ rằng vừa rồi không có chuyện gì xảy ra cả.

Mọi người: "..."

[Ba Ba], với tư cách là người chơi có quan hệ tốt nhất với Ivan, lúc này không nhịn được mà hỏi: "Ivan? Cậu có thể giải thích tình hình hiện tại là thế nào không?"

Thiếu niên tóc đen lắc đầu: "Xin lỗi, không phải tôi không muốn giải thích cho các vị đâu, các nhà lữ hành. Chỉ là... ngay cả chính tôi cũng không rõ lắm đây là tình huống gì."

Thiếu niên hiếm khi nhắc tới quá khứ của mình cụp mắt xuống, cuối cùng cũng kể hết quá khứ của mình: "Thật ra, tôi không có ký ức về quá khứ, từ khi có ý thức, tôi đã luôn sống trong làng, ngay cả trấn Coca cũng chỉ mới đến vài lần, cũng chưa từng nghe qua câu chuyện xưa."

Andyver, người nãy giờ vẫn im lặng, lại lên tiếng giải thích: "Các vị nhìn pháp trận ở giữa kia đi."

"Nơi này đúng như lời vị nữ sĩ kia nói, là một màn tái hiện quá khứ." Anh kéo mũ trùm đầu xuống: "Nhưng, có lẽ không phải là kiểu tái hiện trong khái niệm của các vị, đây thậm chí còn là một thủ đoạn phục sinh."

"Chỉ cần có người kích hoạt pháp trận đặc biệt này, dây leo hút máu ẩn náu trong đó hấp thụ đủ nhiều sinh mệnh lực, dưới sự gia trì của ma pháp bóng tối, có lẽ một ngày nào đó, hắn thật sự có thể thành công."

"Từ lúc hắn với tư cách là ảo ảnh quá khứ, có thể đối thoại với các vị, gây ra sát thương thực tế cho các vị, các vị đã nên chú ý rồi."

Những người khác: "Vậy sao anh không nói sớm!!"

Andyver nhún vai: "Các vị có hỏi đâu."

"Hơn nữa, hình dạng của pháp trận này, tôi lại thấy khá quen thuộc." Người đàn ông dùng mũ áo choàng che nửa khuôn mặt khẽ lẩm bẩm: "Giống như cách trực tiếp nhắm vào tôi thế này…"

Phó bản này đúng là một cuốn hồi ức, đã kết thúc hoàn toàn vào năm năm trước rồi.

Thậm chí về chuyện này, Giáo hội cũng chưa từng báo cáo lên trên. Sở dĩ Giáo hội đột nhiên nhắc đến Emer trong mấy ngày này, là bởi vì Phong Tuyền đã cải tạo lại tầng hầm này, để tăng thêm manh mối cho người chơi, mới tạo ra chút động tĩnh có thể phục sinh.

Ai ngờ người chơi lại phát hiện phó bản trước, rồi mới nghe Giáo hội nhắc đến chuyện của Emer, nhưng thứ tự trước sau này bây giờ cũng không còn quan trọng nữa.

[Thiện Tai] nghi hoặc hỏi: "Nhưng mà, những điều anh nói, có liên quan gì đến Ivan?"

[Đừng Nạp Nữa Làm Ơn] thì não động lại rất lớn, cô suy nghĩ một lát, rồi mắt hơi mở to: "Có phải là ý mà tôi đang nghĩ không?"

[Thả Tui Ra Tui Muốn Nạp] lập tức tò mò hỏi: "Gì vậy gì vậy?"

[Thủy Vô Nguyệt]: "... Hèn chi."

[Nhéo một cái vào hông bạn] nhìn trái nhìn phải: "Vậy thì các cậu giải thích đi chứ!"

NPC tóc đen lại bật cười, như thể đã hiểu ra điều gì đó: "Tôi cũng đại khái hiểu rồi, thì ra... là vậy à."

[Ba Ba] hỏi: "Ivan?"

Người dẫn đường của họ trước nay không có tính cách thích nói úp mở, có chuyện gì cũng đều nói thẳng với họ, bây giờ cũng vậy, thiếu niên tóc đen vẫn cười dịu dàng như thường lệ: "Ý của anh ấy có lẽ là, tôi ngay từ đầu, đã không phải là một con người hoàn chỉnh."

Những người khác: "... ?!"

"Tôi là "ảo ảnh của quá khứ" xuất hiện nhờ vào pháp trận này, đúng không?" Hắn nói như vậy: "Cho nên tôi mới không nhớ rõ về quá khứ của mình, cho nên tôi mới ngay cả em gái cũng..."

Rõ ràng đang nói những lời như vậy, hắn trông lại rất dễ dàng chấp nhận chuyện này: "Đây không phải là chuyện gì đáng để bận tâm. Bởi vì, nếu không phải như vậy, tôi đã không thể quen biết các vị nhà lữ hành rồi, phải không."

Đúng như lời Ivan nói, quá khứ của hắn không liên quan gì đến những người chơi này, người mà họ quen biết và thân thuộc, chính là NPC bình thường vẫn luôn dịu dàng giải đáp thắc mắc cho họ.

Sau đó, một người chơi giơ tay: "Ừm, tôi chỉ có một câu hỏi, chúng ta có đánh nữa không?"

Những người khác: "..."

"Đương nhiên là đánh rồi!! Anh em, lên!!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!