Chương 16: Mở ra phó bản

Khi ánh mắt của Andyver dừng lại trên người thiếu niên tóc đen, ánh nhìn của những người chơi khác cũng tự nhiên bị cuốn theo.

Cũng chính lúc này, họ mới sực nhớ ra — từ nãy đến giờ, Ivan chưa hề mở miệng nói một lời nào. Ngay khi tất cả bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, [Nhéo một cái vào hông bạn] đột nhiên trợn to mắt, kinh ngạc thốt lên: "Ivan? Cậu uống rượu rồi à?!"

Bị câu nói này nhắc nhở, những khán giả đã từng xem các tình tiết livestream trước đó bỗng chốc nhớ ra — Ivan thực ra là người uống rượu rất kém.

Trước mặt thiếu niên tóc đen là một chiếc cốc gỗ đã vơi quá nửa. Lúc này, vẻ mặt hắn vẫn như thường, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra ánh mắt hắn hoàn toàn không có tiêu cự.

Lần uống rượu trước là bên đống lửa, do không ai hay biết nên cũng chẳng ai để ý — mãi sau đó có vài người rảnh rỗi lật lại video phát sóng, dùng kính lúp săm soi mới miễn cưỡng nhận ra rằng Ivan thật sự đã say, dưới ánh sáng mập mờ của lửa trại.

Và lúc ấy, vẻ mặt của Ivan y hệt bây giờ.

Thiếu niên NPC bên ngoài dường như không có dấu hiệu gì của việc say rượu, quay đầu nhìn đám người chơi, trông hơi khó hiểu: "Có chuyện gì sao, các vị lữ hành?"

Mà câu hỏi của Andyver thì hoàn toàn bị làm ngơ.

[Say rồi, say rồi!]

[Hahaha tôi thấy rồi! Trong lúc mọi người nói chuyện, Ivan đang uống!]

[Không lẽ cậu ấy quên mất đây là quán rượu, nên cứ vào là phải uống sao hhh]

[Không đúng đâu, tôi nhớ là ngay lúc mới vào cửa, bầu không khí hơi gượng gạo, Ivan đã lén uống hai ngụm rồi!]

[Cười chết mất, suýt chút tôi tưởng Ivan quen biết cái anh mù đẹp trai kia chứ]

"Tôi bị ghét rồi sao?" Andyver thở dài thườn thượt: "Lần đầu tiên tôi bị ngó lơ đấy ——"

Cứ như là nghe thấy tiếng nói, Phong Tuyền nghiêng đầu liếc sang, hắn hơi nghiêng đầu một chút, gương mặt thoáng nét khó hiểu: "Xin chào, xin hỏi ngài là... nhà lữ hành mới đến sao?"

Andyver: "……"

Những người khác: "……"

Mù mặt cộng thêm tửu lượng tệ, Phong Tuyền cảm thấy: chỉ cần tôi không muốn nhận người, thì cứ coi như không quen cũng chẳng sao cả.

Khi mọi người còn đang định giải thích, Andyver đã lên tiếng trước: "Nhà lữ hành? Nói vậy cũng đúng, gần đây tôi thực sự đang trên đường chu du. Quả là một cách gọi rất hợp lý."

Chàng trai bịt mắt dường như rất hay cười, anh nói: "Vậy cứ gọi tôi như thế đi."

Andyver nhập hội người chơi một cách rất tự nhiên, hoàn toàn không cho ai cơ hội từ chối.

[Nhéo một cái vào hông bạn]: "Tôi thấy có gì đó là lạ…"

[Thiện Tai]: "Tôi có cảm giác như bị lừa đảo vậy. Là ảo giác của tôi à?"

[Ba Ba]: "Không phải ảo giác đâu."

[Thủy Vô Nguyệt]: "……"

[Ba Ba]: "Ít nhất cũng góp lời gì đi chứ! Thủy ca! Nhân vật lạnh lùng kiểu trầm mặc giờ không còn hot nữa rồi! Dù gì cũng phải lên tiếng cái đã!"

[Thủy Vô Nguyệt]: "……"

Trước mặt bạn bè và khán giả, [Thủy Vô Nguyệt]im lặng mười mấy giây, rồi chậm rãi mở miệng: "Chíp."

Những người khác: "……"

Andyver không nhịn được, khoác tay lên vai Phong Tuyền, khẽ bật cười. Thật sự mà nói, đám người chơi này rất dễ thương, cũng rất thú vị.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!