Chương 47: (Vô Đề)

Cái chân của Bảo An sưng to lắm, sưng to hơn hồi chiều nhiều, phải lấy đá chườm mới đỡ được tí tẹo.

Tôi ghé mắt vào nhìn kỹ một lần nữa, chép miệng.

" Mai đi bác sĩ đi thôi. Sưng to như này trông sợ quá."

" Có sao đâu, dăm ba bữa là khỏi ấy mà."

Ô hay cái thằng này còn thản nhiên chơi game được cơ à?

" Điên à, bị nặng như này không chữa là phải cưa chân đấy."

Bê nguyên xi lời của bạn Thiên Ân ra dọa nó, thế mà nó cũng không sợ nhất quyết không chịu đi còn cáu với tôi.

Tôi vỗ trán, quên mất tiêu là thằng nhóc này sợ bệnh viện, sợ bác sĩ, sợ bị tiêm. Những thời điểm tốt như này đáng lẽ nên cà khịa thật mạnh thế mà lương tâm người chị lại trỗi dậy. Thật là sai lầm.

" Thôi, mai cứ tới bác sĩ khám xem thế nào. Bị đau chân thì không phải tiêm đâu."

" Không đi là không đi mà."

Thằng nhóc này, cứng đầu thế không biết, cũng may là tôi có biện pháp đối phó nhé.

" Không đi chứ gì? Thế để chị gọi méc cái Vân nhé."

Bảo An cười khẩy, có vẻ không tin tôi sẽ gọi cho em dâu thật. Hừ, đã thế bà bật loa cho mày nghe.

" Alo, em dâu à?"

" Dạ, vâng em nghe ạ."

" Thằng Bảo An nó không chịu…"

Mới tới đó thì Bảo An lao tới tắt máy cái rụp. " Được rồi, mai em đi khám được chưa?"

" Đấy, thế có phải ngoan không."

Tôi hài lòng, viết cái đơn xin nghỉ cho nó rồi đi ngủ. Ngủ đi thôi, sáng mai thức dậy cùng ông mặt trời.

Sáng thứ 2, tôi tự nhiên dậy sớm hơn thường ngày mà chẳng vì lí do gì cả. Tôi nhắn tin cho Cà Chua không cần đến gọi tôi nữa, làm bữa sáng sẵn cho Bảo An rồi ra khỏi nhà.

Hít một bụng không khí buổi sáng thật sảng khoái, tôi cũng chưa vội đến trường, định bụng sẽ đi đường vòng lượn lờ một tí.

Tiếng kẽo kẹt của cánh cổng sắt hơi gỉ vang lên, tôi lướt mắt nhìn qua căn nhà ma ám thì thấy một con xe đạp địa hình màu đen dựng trước nhà và một cậu con trai đang quay lưng lại với tôi, lúi húi đóng cửa.

Mà chủ cái ngôi nhà ma ám thì các ông cũng biết là ai rồi đấy.

Tôi hí hửng chạy tới, nhất định phải xin đi nhờ một chuyến.

" Chao xìn. Đi học sớm thế?"

Thiên Ân không cảm xúc nhìn tôi.

" Cho đi ké một đoạn đi."

Tôi cũng chẳng chờ thằng nhãi này đồng ý leo lên xe luôn.

" Lên đường thôi chiến mã của ta."

Hắn nhất định phải đảo mắt một cái rồi mới chịu leo lên xe. Khiếp, mới sáng ra đã nhăn mặt nhăn mày rồi, người đâu mà khó ở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!