Vẫn là buổi sáng thứ hai như thường lệ, tôi tắt cái điện thoại đang reo inh ỏi bên cạnh. Cố gắng không để bản thân bị dụ dỗ bởi ý nghĩ: " Ngủ thêm 5 p nữa thôi.", bởi tôi biết sau cái 5p chợp mắt đó sẽ là 12h trưa luôn.
Tôi nhìn vào gương, chính xác là nhìn hai con mắt thâm như bị đấm ở trong gương. Tất nhiên, hôm qua tôi lại thức khuya để viết lách rồi.
Cà Chua phải trực nhật nên không tới gọi tôi đi học chung, Bảo An đi học từ sớm, thành ra còn có mình tôi.
Hoàn thành bữa sáng trong tình trạng mắt nhắm mắt mở, tôi đóng cửa và tới trường.
" Ối, mày sao thế?"
Cà Chua và Củ Cài bu lấy ngay khi tôi mới bước chân vào cửa lớp.
" Mới sáng ra đã vấp phải cục gạch, té chổng vó."
Dám cá là tôi bây giờ chắc chẳng khác gì bang chủ cái bang với mái tóc tổ quạ đặc trưng cả.
Nó vỗ trán. " Đi với đứng như ăn cướp thế kia thì. Để tao xuống phòng y tế xin thuốc."
" Ờ, thank you."
Tôi sờ sờ mắt cá chân
- đã sưng lên to tướng một cục. Đau quá, sáng ra đã xui xẻo rồi.
" Sao đấy?"
Thiên Ân giờ mới tới lớp. Tôi sắp cười vào mặt hắn vì hắn còn tới muộn hơn tôi, nhưng mà còn chưa kịp cựa thì cái mắt cá chân đã biểu tình dữ dội. Cái sự kết hợp của đau đớn và sung sướng trên nỗi đau của người khác đã tạo thành cái mặt méo xệch của tôi bây giờ.
" Ui da… Bị té."
Hắn ngồi xổm xuống, dòm cái chân đã sưng lên như chân voi của tôi một lúc lâu. Ngay khi tôi định hỏi hắn làm cái gì vậy, hắn đã cầm chân tôi lên, nhấn một cái mạnh.
" Á Á Á…"
Một tiếng hét xé toang cả bầu trời, từ cổ họng tôi. Cả lớp đang ồn ào liền quay lại nhìn chúng tôi. Một phút trôi qua và tôi khóc như mưa.
" Tên điên này…. Cậu bẻ gãy chân tôi rồi…huhuhu…"
"Chân đỡ đau hơn chưa?"
Tôi ngừng khóc, đúng là không đau như lúc trước nữa, chỉ còn hơi tê tê thôi.
" Tôi mới chỉ sơ cứu thôi, cậu vẫn phải xuống phòng y tế băng bó đi."
Nói rồi quay lưng lại. " Lên đi."
Tôi dỗi quay mặt đi, ai bảo cậu dám bẻ chân tôi mà không nói trước.
" Chậm một phút là phải cưa chân đấy, tới lúc đó thì đừng trách tôi không báo trước."
Tôi hoảng sợ, leo lên lưng hắn. " Mau đến phòng y tế đi, huhu… tôi không muốn cưa chân đâu."
Trong một khoảnh khắc, vì quá vội vàng, tôi đã không nhìn thấy nụ cười đắc ý trên mặt hắn.
Tổ hợp Cà Cải vừa từ phòng y tế xin thuốc về đã thấy màn được cho là " thắm thiết" này, đang mở to mắt ra nhìn tôi.
" Tao xuống phòng y tế đây."
Tôi chỉ kịp nói với lại khi đi lướt qua chúng nó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!