Tôi gục mặt vào cửa kính xe giả chết. Gần 1 tiếng đồng hồ vừa qua tôi khản tiếng thanh minh mà chẳng đứa nào nghe.
" Chúc mừng Khoai thoát ế nào, mọi người vỗ tay."
Lũ con trai vỗ tay rần rần.
" Này, không phải như mọi người nghĩ đâu..."
" Ầy, nghĩ ngợi cái gì chứ, tất cả đều đập vào mắt hết rồi."
" Không phải thật mà, tụi này chỉ là bạn bè thôi."
" Ừ, bạn thôi...."
Tôi thở hắt ra, an tâm rằng tụi nó cuối cùng cũng thông rồi.
"... nhưng mà là bạn tâm giao, hahahaha."
Lũ con trai tí ta tí tởn trêu đùa mặc tôi tức xì khói. Không bỏ cuộc, tôi quay sang phân bua với Cà Chua và Củ Cải hòng tìm đồng minh.
Tôi nắm tay Cà Chua da diết.
" Mày phải tin tao, tao và thằng cha đó hoàn toàn không có gì. Quần áo chỉ là trùng hợp thôi."
" Aiz, cái gì cũng rõ như ban ngày hết rồi, mày giấu cái gì nữa. Khai đi, phải lòng người ta từ lúc nào? Từ hôm tới nhà người ta ngủ nhờ phải không? "
Thôi dẹp không nhờ vả được tụi bạn thân tí gì cả. Tôi huých hắn cái nữa.
Thiên Ân – người đang đeo headphone và coi đây không phải chuyện của mình – chậm rãi mở mắt.
Hắn nhướn mày nhìn tôi.
" Này, cậu cũng có trách nhiệm trong chuyện này đấy, nói gì đi chứ?"
" Cậu muốn tôi nói gì hả?"
" Chí ít cậu cũng phải giải thích rằng tôi không phải bạn gái cậu đi chứ."
Hắn nhìn tôi khó hiểu.
" Cậu không phải bạn gái thì là bạn trai à? "
Tôi cứng đờ.
Ok, tôi sống trên đời 17 năm trời, đọc kha khá ngôn tình, hoàn thành 5 tiểu thuyết rồi, cũng gặp nhiều soái ca trong ngôn tình có IQ cao ngất ngưởng còn EQ thì thấp lè tè, lúc ấy tôi còn cười haha bảo làm gì tồn tại người như thế này, còn nghĩ tác giả hư cấu quá.
Hóa ra là có thật, mà còn ngồi chình ình một đống trước mặt tôi nữa.
Thằng cha này hóa ra không phải giả ngu mà là ngu thiệt các bạn ạ.
Đốm lửa cuối cùng của sự hy vọng đã bị thổi tắt một cách nhẫn tâm như vậy đấy.
Bạn hỏi cảm giác của tôi bây giờ là như nào à??? Chính là khóc không ra nước mắt đấy.
Tôi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc kệ lũ bạn vẫn lởn vởn xung quanh trêu đùa.
Mọi chuyện chỉ chấm dứt khi thầy phụ trách yêu cầu lớp trật tự, tôi cũng mới thoát nạn.
Còn 2 tiếng nữa mới tới nơi, tôi cảm giác mình sắp ngủ gục tới nơi nên lôi điện thoại ra cắm headphone nghe nhạc. Nhưng cũng chẳng khá hơn là bao, đầu tôi gật lên gật xuống liên tục, mí mắt cũng chẳng thể nào mở ra được nữa. Cuối cùng, tôi gục lên cửa kính xe ngủ một giấc ngon lành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!