Edit: Yann.
Beta: Đậu Xanh
Hi Loan cũng không biết Hạ Lan Vi muốn làm gì, chỉ thấy nàng cột mình trên giường, trong lòng có vài phần suy đoán. Cổ họng chàng di chuyển, khẽ liếm môi đỏ, nhìn nàng vui sướng bận rộn, không nhịn được nói: "Lan nhi, con sẽ hối hận."
Hạ Lan Vi xấu xa nhìn Hi Loan, rất giống đại gia tay chống nạnh nói: "Sư phụ, người lo lắng cho con, không bằng ngẫm lại tí nữa xin tha thế nào."
Hi Loan trầm mặc.
Rất nhanh, Hạ Lan Vi đã lột sạch quần áo của Hi Loan.
Mới đầu nàng còn có chút thẹn thùng, nhưng tưởng tượng đến cảnh sư phụ sẽ bày khuôn mặt lãnh đạm cấm dục khóc lóc hướng nàng xin tha, nghẹn khuất trong mấy ngày nay nhanh chóng tan đi.
Nghĩ như vậy, nàng lại có dũng khí quyết chí tiến lên.
Nàng dùng tất cả kinh nghiệm đời này, nghĩ thầm cuối cùng cũng có một ngày như vậy.
Quần áo trên người nàng vẫn hoàn chỉnh, ngay cả cổ áo cũng được gấp chỉnh tề, mặt Hi Loan lại nhiễm rặng mây đỏ.
Chàng cắn răng, trầm mặc quay đầu đi, không muốn nhìn nàng, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Hạ Lan Vi cười khẽ, ngón tay cố ý chọc lên mặt đỏ bừng của chàng: "Sư phụ, khó chịu nhớ nói ra nha."
Hi Loan chỉ mím môi lạnh lùng nhìn nàng.
Hạ Lan Vi cố ý tra tấn Hi Loan, sao có thể dễ dàng buông tha cho chàng.
Hi Loan chỉ cảm thấy thân mình biến thành cỏ dại khô khốc, mà đầu ngón tay nàng như có lửa, chỉ cần nhẹ nhàng trêu chọc một nhánh cỏ dại, những nơi đi đến, lửa khói hừng hực cháy lên.
Mỗi một tấc trên cơ thể chàng như bị thiêu đốt, tiếng pháo hoa bắn tung tóe, máu nóng sôi trào, ngay cả linh hồn cũng như bị giam cầm trong ngọn lửa.
Hơi nước trong cơ thể ở cuồn cuộn không ngừng xói mòn. Chàng muốn nước, muốn lạnh lẽo, thiêu đốt trong thân thể kêu gào một trận mưa rơi xuống. Mà nguồn nước gần nhất ở trước mắt, chàng thấy được nhưng lại không thể chạm vào, giống như một con dã thú bị nhốt với trong dung nham nóng chảy, mà cách đó không xa lại là hồ nước lạnh lẽo sạch sẽ.
Nó giãy giụa, khát vọng, kêu gào giải thoát, cuối cùng tiêu hao sức lực toàn thân, lại phát hiện không dùng được, cuối cùng chỉ có thể ở đó nức nở lên tiếng.
"Buông ta ra, Lan nhi."
Gương mặt trắng nõn của chàng đỏ bừng, giống như bị lửa đốt, mồ hôi ướt đẫm sợi tóc trên trán.
Hạ Lan Vi bị đôi mắt đỏ như máu của chàng làm hoảng sợ.
Biểu tình trên mặt chàng vừa thống khổ lại mê ly, ngẫu nhiên có lúc thanh tỉnh, cũng hồng mắt, nhìn chằm chằm Hạ Lan Vi: "Lan nhi, nếu con không thả ta ra, con sẽ hối hận."
Tiếng nói trầm thấp say lòng người, là uy hiếp trần trụi.
Kỳ thật giờ phút này ngọn lửa trong lòng Hạ Lan Vi đã bị dập tắt, thấy Hi Loan trắng trợn uy hiếp, nội tâm cũng sợ hãi, liếc mắt không dám nhìn thẳng đôi mắt đỏ ngầu.
Nhưng nghĩ lại, nàng vất vả kiên cường một hồi, nếu lúc này rút lui hình như hơi mất mặt?
Vì thế Hạ Lan Vi kiên cường hoa lệ làm lơ vẻ mặt ác độc bắt đầu nảy sinh của sư phụ, tiến vào con đường tìm chết càng lúc càng xa.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Lúc này Hi Loan cực kỳ khó chịu, cả người phiếm hồng, từng đóa hoa đào như nở rộ trên người chàng. Màu hồng của hoa đào rất đẹp, nhiều một phân thì quá đậm, thiếu một phân lại quá nhạt, nhẹ nhàng duỗi tay chạm vào, hoa đào cũng run rẩy theo, hương hoa thoang thoảng bay tứ phương.
Tay thon dài nắm chặt, toát ra mồ hôi nóng, đong đưa qua lại, cánh hoa bay lả tả rơi xuống, cánh tay đeo xích thủy tinh hồng nhạt lắc qua lắc lại, chiết xạ ánh sáng cực kỳ đẹp.
Sau đó ánh sao kịch liệt đong đưa, điểm sáng di chuyển, dần dần mê mắt người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!