Chương 45: Sư phụ, chúng ta kết hôn đi🌱

"Hạ tiểu thư." Thanh niên đeo kính gọng vàng phía đối diện khẽ đẩy kính, nói: "Lúc còn sống, Hạ tiên sinh có mua một số bảo hiểm kếch xù, người có quyền hưởng lợi là Hạ phu nhân và cô."

Ánh mắt Hạ Lan Vi hơi lóe lên, ngón tay trắng bệch nắm chặt góc áo, không nói gì.

"Cảnh sát đã nhận được trách nhiệm của mình, tài xế xe tải say rượu đó muốn chịu trách nhiệm hoàn toàn, Hạ tiên sinh chết quả thực thật là ngoài ý muốn."

Thanh niên đó dừng một chút, như là đang sửa sang lại câu nói. Hắn nói: "Hiện giờ cô là người hưởng lợi duy nhất, cô cần phải điền thông tin để thẩm tra và đối chiếu một chút, nếu không có gì sai sót, công ty sẽ bắt đầu quá trình bồi thường."

Thanh niên đó đánh giá qua Hạ Lan Vi, Hạ Lan Vi đột nhiên cúi đầu, ánh mắt nhấp nháy, mãi mới nói một câu: "Thật không?"

"Ừ." Thanh niên gật đầu.

"Tôi có thể hỏi một chút?" Nàng hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, nói: "Tôi muốn hỏi, Hạ Kiến Quốc, ý tôi là cha tôi, mua cái này bảo hiểm kếch xù này khi nào?"

Hắn cúi đầu lật tư liệu, ngẩng đầu đỡ gọng kính, nói: "Hạ tiểu thư, bên chúng tôi tuần tra, Hạ tiên sinh bắt đầu đóng bảo hiểm hằng năm từ mười năm trước rồi."

"Hóa ra, hóa ra là vậy à..."

Mười năm trước, lâu như vậy sao...

Ngoại trừ vài phần hoảng hốt, giọng của Hạ Lan Vi vẫn hết sức bình thường.

"Ừ." Hắn đem tư liệu đưa cho nàng, nói: "Mời cô điền thông tin liên quan vào."

"Không, không thành vấn đề..." Hạ Lan Vi cầm bút, tay không ngừng run rẩy, ngay cả nét gạch đơn giản nhất ở dưới tên cũng bị nàng biến thành đường sóng. Nàng cắn chặt đôi môi trắng bệch run rẩy của mình, xiêu xiêu vẹo vẹo viết lên ô quan hệ hai chữ...

[ Cha con ]

Nàng ngơ ngẩn nhìn hai chữ này, bỗng nhiên đẩy văn kiện và cây bút trên bàn ra, che mặt kêu thất thanh.

Những giọt nước mặt từ khe hở ngón tay tràn ra, từng giọt đọng trên trang giấy, hai chữ vừa viết kia bị nước mắt làm ướt nhẹp, vết mực chưa khô trên tờ giấy trắng từ từ nhòe đi, hai chữ dần dần trở nên mơ hồ.

"Xin lỗi." Nàng nói.

"Cô, cô cũng đừng quá đau lòng." Thanh niên đó đem khăn giấy đưa trước mặt nàng, an ủi nói: "Đường đời còn rất dài, cô mới mười tám, còn phải đi rất xa."

Thanh niên đó thật sự không biết nên thế nào. Trong một tháng, cả cha lẫn mẹ đều qua đời, bất luận an ủi cái gì cũng đều vô dụng, mười tám tuổi, vốn là không nên gặp chuyện này.

Hạ Lan Vi lau khô nước mắt, sau đó lưu loát điền thông tin vào tờ giấy, nhìn thanh niên đó lễ phép cảm ơn rồi xoay người ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Thanh niên ấy định mở miệng nói gì đó, nhưng chỉ mấp máy môi. Hắn ngồi phịch xuống ghế, tháo mắt kính, nới lỏng cà vạt, nặng nề thở dài một hơi.

Hắn ngước mắt nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, đám mây đen nồng đậm ở chân trời đang quay cuồng, mơ hồ truyền đến tiếng sấm ầm ầm.

Bầu trời đầy mây ấy có một kẽ hở, ánh sáng từ tầng tầng mây đen ấy xuyên qua, nhưng lại không làm người ta sinh ra cảm giác vui vẻ mà ngược lại đem cảnh sắc chung quanh càng thêm áp lực.

"Hy vọng cô gái kia có thể về nhà trước khi trời mưa." Hắn thầm nói, sau đó lại bắt đầu tập trung vào công việc.

Hạ Lan Vi ngơ ngẩn bước trên đường, bước chân nặng nề. Bầu trời mây đen không ngừng quay cuồng, sấm sét đan xen, mưa to tầm tã, nhưng chỉ trong chốc lát.

"Đi mau đi mau, không bị ướt đấy." Một người phụ nữ khoảng 30 tuổi gắt gao ôm cậu bé năm sáu tuổi vào lòng, nhanh chóng trốn vào mái hiên bên đường, mặc kệ mình bị ướt hơn phân nửa.

"Mẹ, mẹ xem chị gái kia kìa." Thằng bé chỉ vào Hạ Lan Vi, mở to mắt nói: "Chị à, chị không vào trốn mưa sao?"

Hạ Lan Vi dừng chân, quay đầu nhìn, đôi mắt vô hồn trống rỗng nhìn nó. Thằng bé có chút sợ hãi nên lùi lại.

Người phụ nữ vội kéo cánh tay đang chỉ Hạ Lan Vi của nó về, để hướng vào người mình, nói: "Thật xin lỗi, thằng nhóc không hiểu chuyện..."

Tròng mắt Hạ Lan Vi khẽ chuyển qua chuyển lại giữa hai người họ, cuối cùng chỉ chậm rãi lắc lắc đầu, vô định bước tiếp, bước đi tập tễnh như một thây ma.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!